Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 238 :

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


Thanh long đương nhiên không cho phép mình bị người thô bạo nắm, một giây kế tiếp, nó bỏ qua dự định xông về phía trước mà quay đầu xuống dưới, mở miệng khổng lồ, chắc là muốn một ngụm nuốt vào Thâm Bạch ——



Liếc mắt thấy ngay dự định của nó, tay phải Thâm Bạch nắm chặt thành quyền, cản trước khi thanh long gần cắn tới, hắn thẳng người lên, chém ra nắm tay vào thanh long.



Nắm tay nhân loại, lớn hơn nữa cũng không vượt qua một cái đấu, huống chi Thâm Bạch vóc người thon dài, nắm tay cũng chính là khổ phổ thông, so sánh với đầu thanh long thực sự rất rất nhỏ! Thậm chí ngay cả một cái răng rồng cũng không bằng, nhưng mà.



Thâm Bạch mạnh ra quyền!



Hắn sử dụng lực phần eo, bờ vai đè xuống, chân trái giơ lên, làm ra một động tác gần như ném mạnh, hung hăng hướng mũi thanh long đánh một quyền!



Trong miệng thanh long phát sinh một tiếng rít ù tai, đầu nó lấy tốc độ nhanh hơn lúc xuống xông lên thiên không, nhưng mà lần này không phải do nó chủ động phát lực, nó là bị quả đấm của Thâm Bạch tấu ra!



Đánh bay ra ngoài!



Thâm Bạch cố ý không chịu để cho nó bay thống khoái, không đợi thanh long hoàn toàn mượn lực bay đến địa phương cao hơn, hắn đã mạnh dùng tay trái xuống dưới túm lấy đuôi rồng, đuôi rồng quá dài, hắn liền cuốn đuôi rồng vài vòng trên cánh tay mình, cứ như vậy ngạnh sinh sinh lần thứ hai đem thanh long kéo lại.



Thanh long tức giận dựa thế lần thứ hai cắn tới, nhưng cái đợi nó vẫn là nắm đấm.



Một lần! Hai lần! Ba lần! Lửa giận thanh long tích lũy, rốt cục, đợi tới thời điểm tiến công, nó có phương thức công kích mới: Một vòng lại một vòng xoay quanh, dùng thân thể bao vây Thâm Bạch.



"Hanh ~" Khóe miệng Thâm Bạch lộ ra một cái cười khẽ: "Đứa ngốc, như vậy ngươi không phải cách ta càng gần sao?"



Vì vậy, không chỉ không ngăn cản, Thâm Bạch thậm chí chủ động đi vài vòng theo hướng thanh long quấn, cự ly cả hai nhanh chóng rút ngắn, rốt cục tới lúc đầu đụng đầu, Thâm Bạch bỗng nhiên tự vươn tay ra từ vòng quấn của thanh long, lần này, bởi thanh long quấn lấy hắn, nên hắn không cần đưa tay trái cầm đuôi nó, hai cái tay đồng thời ra quyền! Ra quyền! Quả đấm của Thâm Bạch như mưa rơi vào vị trí đầu thanh long.



Hắn căn bản không để ý đến cái gì là yếu hại, hắn chỉ để ý chính mình đánh thống khoái, một quyền nhận một quyền, thanh long rốt cục ý thức được tốc độ người trước mắt trên cơ nó, cả con rồng đã bị đánh tới ám vật chất gần như tản ra.
"Cái này, rất thú vị."



"Ngươi có thể đem nó tưởng tượng thành một hồ cá cỡ lớn." Khóe miệng câu lên, Thâm Bạch lộ ra một cái tươi cười.



"Cái này, của ngươi." Trong miệng nói, Tháp Lâm đưa trả lại điện thoại trong tay cho hắn.



"Điện thoại đả thông chưa?"



"Rồi, bọn họ đã ở cửa rất lâu, bất quá ngươi vừa cùng cái tên kia đánh nhau, ta không để cho bọn họ tiến đến." Tháp Lâm nói.



"A ~ mau để cho bọn họ vào đi, nếu không xử lý mà nói, người kia sẽ ngủm a ~" Thâm Bạch nhanh chóng tới mở cửa ra, lấy Triết gia gia dẫn đầu, một đám nhân viên y tế vọt vào, giúp Hữu Sơn tẩy trừ vết thương, những người khác thì ở lúc xử lý xong cơ bản, vội vàng đem hắn để lên cáng cứu thương, một đám người cứ như vậy vội vã tới vội vã đi.



Triết gia gia không có lập tức ly khai, mà ngẩng đầu nhìn thanh long trên đỉnh đầu hồi lâu, trước khi rời đi, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Thâm Bạch:



"Khổ cực ngươi, cái kia... để nó như thế có thể chứ?"



"Hẳn là rất khoẻ mạnh." Thâm Bạch thiêu thiêu mi.



"Như vậy liền nhờ ngươi, ta trước đi xem Hữu Sơn."



"Vâng, người cứ đi trước, không cần phải để ý cháu, cháu nhớ kỹ đường ni ~ một hồi sẽ tự trở về thành."



Thâm Bạch cười hướng hắn phất phất tay.