Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 262 :

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


"Lão bản, địa điểm ngài và A Uyên thực tập là La Hâm Đạt thị, La Hâm Đạt thị, nghiêm ngặt mà nói cũng không phải một thành thị, xưng là La Hâm Đạt khu càng hợp hơn, khu này bao trùm toàn bộ khu 13, thuộc về khí hậu tính nhiệt đới sa mạc, dị thường khô ráo, ánh mặt trời vô cùng cường liệt, đề cử ngài trước tiên mang theo bộ vật dụng chống nắng hệ số cao nhất."



Mở quyển sổ nhỏ màu đen trong tay, Nạp Đức Lý Khắc vì lão bản của mình tận tâm tẫn trách giới thiệu thành thị hắn sắp đi thực tập. Bất quá ——



Thành tích địa lý của lão bản nàng cực kỳ hảo, được rồi, kỳ thực mỗi môn công khóa đều cực kỳ hảo, nếu như chỉ làm giới thiệu dễ hiểu, thì trên cơ bản chẳng khác gì lời dư thừa, cho nên, khi đơn giản giới thiệu một chút La Hâm Đạt khu, Nạp Đức Lý Khắc lập tức bắt đầu nói chuyện thực tế hơn:



"Ta đã ở khu cư ngụ của La Hâm Đạt khu mua một tòa nhà cung cấp cho ngài vào lúc nghỉ ngơi thì sử dụng, tuy rằng địa phương thực tập chắc sẽ cung cấp nơi ở, bất quá nghĩ đến sẽ không quá mức thư thích, nên ta dựa theo nơi ngài và A Uyên sử dụng quen thuộc bố trí xong nơi ở mới, chìa khóa chỗ này, xin cầm lấy."



Nói xong, Nạp Đức Lý Khắc cười thu hồi sổ, từ trong túi móc ra hai cái chìa khóa, phân biệt tay trái tay phải, đưa ra phía trước.



"Nga ~ thuê ngươi thật đúng là một quyết định đại chính xác!" Tiếp nhận chìa khoá thuộc về mình, Thâm Bạch lại cảm khái nói.



Hắn cảm khái không phải chuyện chuẩn bị phòng, mà là chuyện "Dựa theo thói quen sử dụng của hắn và A Uyên", cùng với "Chìa khóa đều chuẩn bị hai thanh", hơn nữa nói tới hết sực tự nhiên, giống như đạo lý hiển nhiên.



Cái gọi là "Biết làm người", "Tuỳ mặt gửi lời", cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.



"Vì ngài phục vụ là nghĩa vụ của ta, trên hợp đồng minh xác quy định, mà khiến ngài thoả mãn là trách nhiệm và vinh hạnh của ta a ~" Nạp Đức Lý Khắc cười nói, hơi cung kính khom người.



Nàng thân hình cao gầy, hình dạng khom lưng ưu nhã mà đẹp.



Tất cả đều ánh vào trong mắt người đang xem điện thoại di động bên cạnh - Tháp Lâm.



"Ta sẽ cùng đi." Hắn nói một câu.
Hai người liền cúi đầu, đầu đối đầu, cùng nhau nghiêm túc nhìn xuống địa đồ bên dưới.



La Hâm Đạt khu bọn họ sắp đến nằm phía cùng bên phải, không... Nhìn kỹ, phía cùng bên trái cũng có một mảnh địa vực viết "La Hâm Đạt".



Không thuộc về khu Đông 12, cũng không thuộc về khu Tây 12, La Hâm Đạt khu được xưng là khu 13, cũng có người gọi nó khu 0, nên nói như thế nào đây? Về thời gian, cái chỗ này rất thần kỳ, một nửa là hôm nay, một nửa là ngày mai.



Ngoài nói là đường phân cách thời gian, nó còn có một cái tên lãng mạn khác: "Địa phương bắt đầu thời gian" cùng với "Địa phương kết thúc thời gian".



Bất quá, tên tuy rằng lãng mạn, thế nhưng hoàn cảnh địa lý thực sự lãng mạn không nổi, hơn nữa ngục giam duyên cớ, nó trên cơ bản đã bị bản đồ trong não mọi người bào sạch rồi ← đương nhiên, cái này cũng có nguyên nhân tận lực dẫn đường.



Theo bản đồ người thường thì nó chỉ là một khu sa mạc rất nhỏ, mà theo bản đồ trên tay Lâm Uyên, diện tích của nó lại rất rộng lớn. Trên cơ bản đều là màu vàng, đại biểu sa mạc bao trùm, nhưng mà giải đất trung tâm lại là màu xám tro.



Một cái đường màu xám tro, phân biệt xuất hiện ở sát biên giới phía cùng bên trái địa đồ và sát biên giới phía cùng bên phải địa đồ, nếu như không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra được màu sắc cái đường kia và màu sắc trên dưới của hai tuyến bất đồng.



"Đây là cái gì?" Thâm Bạch không hiểu.



"Đó là khu vực chưa dò xét." Lâm Uyên lẳng lặng nói: "Phiến sa mạc quá to, trung tâm bộ phận cơ bản toàn bộ chưa dò xét."



Địa phương bắt đầu thời gian, địa phương kết thúc thời gian, cùng với khu vực màu xám tro giữa hai địa phương...



Thâm Bạch bỗng nhiên đối địa phương sắp thực tập tràn ngập tò mò.