Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 36 :

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Lâm Uyên ngay từ đầu cho rằng Tông Hằng vẽ là một đoàn hắc vụ, nhưng lập tức, hắn phát hiện cũng không phải hắc vụ, chỉ là... Nên nói như thế nào nhỉ?



Hắc vụ giống khí thể nhưng kỳ thực cũng không phải khí thể, mà là thân thể "Vật kia", hắc vụ nhàn nhạt cơ hồ hòa vào không khí, còn lại là đường viền thân thể nó.



Vật kia không có mắt, nhưng có một cái miệng khổng lồ!



Hầu như chiếm cứ 70% diện tích đầu! Dưới ngòi bút Tông Hằng, miệng đang ở trạng thái mở, Tông Hằng vẽ dị thường tỉ mỉ, Lâm Uyên có thể thấy rất rõ trong miệng nó một mảnh đen nhánh, mơ hồ có một cái đầu lưỡi trơn nhẵn, đầu lưỡi phân nhánh tựa như một cái móng, thật dài rũ xuống bên mép.



"Vật kia" không có hàm răng, không có móng, ngoại trừ đầu to cùng với miệng rộng, trên người nó dĩ nhiên không có các loại khí quan khác!



Không có móng! Không có chân! Không có đuôi! Bất luận cái gì sinh vật bình thường phải có hết thảy đều không có!



Đây là một loài sinh vật quỷ dị không tồn tại ở bất cứ trang sách nào, nó không tồn tại trên thế giới này!



Tông Hằng vẽ xong, để bút xuống, đem cả giấy luyện tập trải trên mặt bàn trước mặt Lâm Uyên. Trên giấy luyện tập này, sinh vật trạng thái hắc vụ phảng phất ngay trước mặt hắn, trong bóng tối, nó lẳng lặng trôi nổi ở đó.



Nhìn sinh vật kỳ dị trông rất sống động trên giấy, mắt Lâm Uyên híp một cái.



Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên nghĩ tới sinh vật mình hao phí mấy buổi tối mà không bắt được kia, nghĩ tới lúc chấp hành "Nhiệm vụ", khiến hắn phạm vi nhìn toàn bộ "Mosaic".



Mà sinh vật khiến hắn đường nhìn "Mosaic", cùng sinh vật dưới ngòi bút Tông Hằng...



Có thể, đại khái, hẳn là ——



Cùng một loại sinh vật?



"Không hỏi tôi nguyên do nhìn rõ ràng như vậy sao?" Tông Hằng thanh âm bỗng nhiên vang lên: "Không cho đây chỉ là giấc mộng sao?"



Lâm Uyên liền ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn về phía hắn, chưa có trả lời vấn đề Tông Hằng hỏi vừa rồi, hắn đối với cậu ta nói:



"Ngày hôm qua, ở phòng tôi, khung kính để bức tranh đã mất."



Đây là cách Lâm Uyên trả lời.



***



"Xác định không có bị theo đuôi đi?" Trong căn phòng mờ tối, một giọng nam dồn dập vang lên.



"Không có. Ta trước khi đi đã cố ý dùng thuốc mê, đó là thứ tốt lão Tạ cho ta, đến từ dị hoá thú của hắn, đối với người bình thường còn có sơ cấp thể đều dùng tốt, đổi rất nhanh, chính là bọn họ nhận thấy sai, đi bệnh viện tra cũng không tra được cái gì." Trả lời hắn là một giọng nam khác.



Sau đó, kèm theo "Xoạch" một tiếng, có vật gì từ giữa không trung rơi xuống.



Cùng vật phẩm rơi xuống tựa hồ còn có tiếng dịch thể "Tí tách" "Tí tách", chất dính nhầy mà rất nặng, chỉ nghe liền khiến bản thân có loại cảm giác không khỏe.



"Mau đưa dị hóa thú của ngươi thu, ách... Mỗi lần thấy nó ta vẫn cảm thấy vô pháp tiếp thu, thật là ghê tởm, còn có nước bọt! Lần này nước bọt còn so trước đây nhiều hơn!" Đây là thanh âm người thứ ba.
Chính là gian phòng lần trước Lâm Uyên ở qua, Thâm Bạch đang nằm trên cái giường lớn Lâm Uyên trước đây ngủ, nghe điện thoại.



"Ai? Bức tranh không có treo lên? Vì sao? Đã mất!"



"Ai ai ai ai ai!!!!!!!"



Ngữ khí của hắn dị thường khiếp sợ, tỉ mỉ nghe còn có thể nghe ra một tia ủy khuất cùng ngây thơ.



Nhưng mà ——



Cùng giọng nói khả ái tuyệt nhiên không hợp là vẻ mặt của hắn.



Biểu tình cậu bé cũng trong nháy mắt âm trầm xuống.



Trong con ngươi đen sẫm không có lấy một tia sáng, nhiệt độ không khí chung quanh tựa hồ cũng trong nháy mắt thấp xuống, nhưng mà cùng lúc đó, khẩu khí cậu bé lại vẫn đang rất ôn nhu:



"A Uyên anh tối hôm nay ngủ nhất định phải đóng kỹ cửa nga! Em rất am hiểu máy móc, trở về, em sẽ tăng mạnh phòng bị cho căn phòng anh nhé?"



"Ừ, ngủ ngon nga ~ "



Hắn tắt điện thoại.



Bàn tay nắm điện thoại nắm chặt bên người, cậu bé hoàn toàn bị một bầu không khí màu đen bao phủ.



Ngẩng đầu nhìn cửa sổ thủy tinh to lớn phía trên, hắn trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn.



Thẳng đến, cùng bầu trời đêm trên cửa sổ xuất hiện một đôi mắt mèo mun.



Hai cặp mắt mèo mun.



Ba đôi...



Bốn đôi...



...



Thẳng đến ngoài cửa sổ bóng đêm cũng không thấy nữa, toàn bộ bị mắt mèo màu vàng bao phủ.



Khóe miệng vung lên một nụ cười quỷ dị, thiếu niên nhẹ nhàng nâng một tay cầm điện thoại, vươn một ngón tay, chỉ chỉ phương hướng ngoài cửa sổ.



"Đi thôi."



Hắn nhẹ nhàng nói.