Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 55 :

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Lâm Uyên còn chưa kịp nghĩ đến phương pháp xử lý con chó mực đó, thế mà, ngày thứ hai vừa rạng sáng, khi hắn như bình thường chạy bộ qua nhà Trương đại gia ăn cơm, Trương đại gia bên này đã xảy ra chuyện.



Lúc Lâm uyên đi qua, Trương đại gia bên này tiệm cũng không có mở, nhưng thật ra ven đường ngừng mấy chiếc xe, xem vị trí đỗ... Người trong xe chắc là vào nhà Trương đại gia.



Do dự một chút, Lâm Uyên cuối cùng vẫn đẩy cửa ra đi vào trong tiệm, hắn vừa vào, sau lưng Thâm Bạch cũng liền đi theo.



Bên trong quả nhiên đứng đầy người, toàn bộ đều là nam nhân, nhân cao mã đại, thoạt nhìn không dễ chọc, trong đó có một người đang ngồi, thoạt nhìn dáng vẻ lưu manh, lại hoàn toàn không thấy bảng treo cấm hút thuốc, hắn ngậm một cây xì gà lớn, trong tay còn cầm một xấp giấy trắng.



Mà Trương đại gia đối diện hắn, xung quanh có tới mười tên đại hán khôi ngô đối lập, khiến Trương đại gia thoạt nhìn cực kỳ nhỏ gầy.



Điểm Điểm ở phòng phía sau, bé đẩy ra một khe cửa nhỏ nhìn ra phía ngoài, có sợ nhưng ánh mắt cũng không chịu ly khai gia gia của mình, thế nhưng bé cũng không qua được —— ngay bên ngoài cửa bé ở, đồng dạng đứng một gã đại hán áo đen.



Trong phòng im lặng, Lâm Uyên bọn họ trực tiếp đi tới như vậy, tầm mắt mọi người nhất thời toàn bộ tập trung đến trên người bọn họ.



"Thâm Bạch, cậu đi qua nhìn Điểm Điểm một chút." Không có đối với bất kỳ kẻ nào trong phòng nói, Lâm Uyên trước cấp Thâm Bạch sau lưng thông báo nhiệm vụ.



"Hảo." Không có bất kỳ dị nghị gì, Thâm Bạch trực tiếp hướng gian phòng kia đi tới.



Đi tới cửa thời gian, tên đại hán áo đen ngăn cản hắn một chút, Thâm Bạch nhìn hắn một cái, đối phương chần chờ một lát, Thâm Bạch lập tức đẩy cửa đi vào.



Chú ý tới Điểm Điểm đã được Thâm Bạch bế lên, Lâm Uyên mới rốt cục dời đường nhìn chuyển hướng Trương đại gia.



Trương đại gia cảm kích nhìn hắn, lão nhân gia sắc mặt tuy rằng tái nhợt, bất quá tôn tử bên kia có người một nhà trông, điểm ấy khiến ông an tâm không ít.



"Được rồi, lão Trương, ngươi suy nghĩ thật kỹ, chúng ta ngày hôm nay hàn huyên tới đây." Đem xì gà nghiền diệt ở trên bàn, nam tử ngồi duy nhất trong phòng đứng dậy, hiển nhiên, hắn dự định ly khai.



Dưới cái nhìn cảnh giác mà cẩn thận theo dõi của Lâm Uyên, bọn họ nối đuôi nhau rời đi.



Bên ngoài rất nhanh vang lên thanh âm khởi động xe, tiếp đó là tiếng xe chạy đi.



Lâm Uyên lúc này mới đi tới bên người Trương đại gia, hầu như ngay khi hắn đi qua, Trương đại gia mất thăng bằng, ngã xuống trong khuỷu tay Lâm Uyên.



"Gia gia!" Điểm Điểm khóc từ trong phòng chạy đến, Thâm Bạch cũng theo sát bé chạy ra.


Như thường ngày đi ô-tô ly khai, lúc này đây, con chó mực vẫn đứng tại chỗ, nhìn đuôi xe Trương đại gia, thẳng đến xe quẹo vào, Lâm Uyên cái gì cũng nhìn không thấy mới thôi.



Sau khi về nhà, Lâm Uyên tỉ mỉ kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, sau đó phát hiện: Tiền đâu... Hắn là không giúp được gì.



Vậy kế tiếp phải làm sao đây?



Có thể để Trương đại gia đi Sơn hải trấn? Tuy rằng nơi đó là thực sự xa xôi, thế nhưng cũng thật yên bình, nếu như Trương đại gia đi bên kia, mình ngược lại có thể giúp chút gì đó...



Lâm Uyên vừa nghĩ, một bên làm việc trong tiệm xăm, cuối ngày có thời gian nghỉ ngơi, hắn phải đi Trương đại gia bên kia một chuyến —— hắn sợ đám người kia lại xuất hiện.



May là, đối phương tựa hồ cho rằng sáng sớm một chuyến như vậy đủ rồi, tròn một ngày đêm, bọn họ cũng không có trở lại.



Nghĩ sáng sớm ngày mai không chạy bộ, trực tiếp đi Trương đại gia bên kia hỗ trợ, Lâm Uyên rơi vào mộng đẹp.



Sau đó, ở hừng đông hắn bỗng nhiên tỉnh lại ——



Lâm Uyên bản năng nhìn về phía ngoài cửa sổ: Nơi đó một mảnh đen nhánh, không có vụ khí, chỉ có tiếng ếch kêu.



Ngay sau đó hắn nhìn về phía vò cá trên bàn: Cá khô đang lẳng lặng lơ lửng ở trong vò, tựa như một con cá chết.



Thoạt nhìn hết thảy đều rất bình thường...



Nhưng mà ——



Sai, nhất định có cái gì sai!



Cấp tốc phủ thêm một cái áo khoác, Lâm Uyên hướng ngoài cửa chạy đi, hắn trực giác hướng nhà Trương đại gia, khi cách nhà Trương đại gia còn chừng trăm thước, tim của hắn lộp bộp một tiếng:



Phía trước vây quanh một vòng xe cảnh sát còn có cảnh sát, nhìn kỹ, địa phương bị vây chính là nhà Trương đại gia.



Ông đã xảy ra chuyện!



Cước bộ nhanh hơn, Lâm Uyên dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước đai cảnh giới, sau đó, vừa vặn thấy được Trương đại gia bị cảnh sát từ trong phòng mang ra ngoài.