Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 60 :

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Ngay từ đầu nó chỉ là một đoàn hắc vụ mà thôi, hoặc có thể chỉ là một hạt bụi không đáng nói trong vô số bụi phấn màu đen.



Thẳng đến một ngày nào đó, nó bỗng nhiên có ý thức.



Người đem nó "Triệu hoán" đến thế giới này là một nữ tử, nó có chút nhớ không rõ tướng mạo đối phương, nhưng mà, lại đem phương thức nói chuyện cùng hương vị đồ ăn của nàng nhớ rất kỹ.



Câu nói đầu tiên mà nó ghi nhớ: "Hắc! Hé miệng, đến ăn ~ đến ăn nha ~ "



Có lẽ là trước đây, trong trí nhớ ban đầu của nó, mỗi khi những lời này chấm dứt, người nọ tổng sẽ tăng thêm một câu: "Ăn ngon không?"



"Mặc dù là cơm thừa, bất quá ta làm được thật ngon đi?"



Nó kỳ thực nghe không hiểu, nhưng là lại nhớ kỹ ngữ điệu đối phương nói qua, khi đó, giọng nàng nói chuyện, rất "Mỹ vị".



Kèm theo khí tức dễ ngửi, là phương thức nói chuyện của người nọ khi đó.



Nó thích nàng khi đó.



Sau này thì thế nào nhỉ?



Về sau, người nọ bắt đầu cho nó ăn một ít đồ "Khó ăn".



Không có bất kỳ vị đạo, ăn rồi còn không cho nó tiêu hóa hết, mà lúc sau lại kêu nó nhổ ra.



Cảm giác nôn mửa rất khó chịu.



Dù cho vài thứ kia rất khó ăn khiến nó muốn ói, thực đến lúc làm ra động tác "Nôn" xong, nó vẫn tiếp tục khó chịu.



Cái loại cảm giác này... Miễn cưỡng hình dung, đại khái tựa như một lần nữa hóa thành bột phấn như nhau.



Tuy rằng mỗi lần nôn xong đều có thể được ăn món chuyên môn vì nó làm, sẽ ngon hơn, chỉ là trải qua nôn mửa, ăn tiếp, nó nghĩ mấy món này đã hoàn toàn ăn không ngon nữa.



Nó bắt đầu chán ghét loại hành vi " Ăn "này.



Mà thức ăn khiến nó lúc ban đầu nghĩ "Phi thường mỹ vị" do nữ nhân tự mình làm, nó cũng rốt cuộc nếm không tới.



Đối phương không hề nấu cơm.



Từ khu dân cư âm u chật hẹp dời đến địa phương phi thường vừa rộng vừa đẹp, chỗ đó mỗi ngày đều bay đến vị đạo đồ ăn dễ ngửi, nhưng mà nữ nhân kia lại không tự mình làm cơm.



Chỉ là muốn nó ăn thứ làm nó lại nhổ ra so với trước đây trở nên càng nhiều.



Nó không muốn ở bên người đối phương, liền chạy đến nơi nó ra đời trong trí nhớ, cũng may đối phương không câu nệ hành tung của nó, chỉ cần lúc cần thiết có mặt là được, lúc không cần, nữ nhân liền không để ý.




Đối phương ngay từ đầu có lẽ là nghĩ phủ định, bất quá, hỗn loạn mấy giây, hắn thở dài, thẳng thắn trả lời vấn đề:



"Mục tiêu 3, Thâm Bạch ngươi là mục tiêu 3."



Nói xong câu này, hắn nhìn về phía Lâm Uyên: "Hắn là mục tiêu 13."



"Ai?! A Uyên cũng là mục tiêu của các ngươi sao?" Chuyện này khiến Thâm Bạch có chút ngoài ý muốn.



"Phải, trong thời gian quan sát ngươi và Tông Hằng thuận tiện phát hiện, phải rồi, Tông Hằng là mục tiêu 7." Nếu đã nói ra, cảnh sát cơ bắp đơn giản lại một lần tiết lộ.



"Muốn biết càng nhiều về dị hoá thú, ngươi có thể gọi số này, đây là dãy số tư nhân của ta." Truyền hoàn tất, cảnh sát cơ bắp đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp viết tay.



Thâm Bạch nhận lấy vừa nhìn, trên đó viết: Lão Vương 017254781E



Cũng là thập phần thuần phác.



Bọn họ trò chuyện đến đây, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, kéo cửa ra vừa nhìn, mới phát hiện Trương đại gia đã ở.



Tiễn Trương đại gia tới là gã cảnh sát lần trước tiếp đãi bọn hắn!



Không biết có phải hay không gã cũng được báo cho một cái "Đại bí mật", điên cuồng trong đáy mắt không còn nữa, tuy rằng vẫn đỏ bừng, nhưng mà xem ra thương tâm càng nhiều hơn.



Bọn họ không có nói với nhau một câu nào.



Chỉ là, khi bọn hắn và Trương đại gia gần ly khai tầng lầu này, quẹo vào thời gian, Lâm Uyên quay đầu lại nhìn một chút: Hắn vẫn đứng ở nơi đó.



Lâm Uyên hướng đối phương gật đầu, sau đó, hắn thấy gã cũng gật đầu lại.



Bọn họ và gã, đều biết chân tướng thật sự vụ án này.



Nhưng mà, Trương đại gia lại tựa hồ như cái gì cũng không biết.



Không biết ông ở trong khoảng thời gian này suy nghĩ cái gì, lại đối Đại Hắc tự có một phen lý giải:



"Ta a, chợt nhớ tới, khi còn bé ta có một con chó mực, chỉ là sau này ta đi bên ngoài học tập, thời điểm nó chết ta không kịp về nhà, nghe người nhà nói, cũng không biết nó đi nơi nào."



"Bây giờ suy nghĩ một chút, chắc là Đại Hắc trở về cáo biệt với ta đi? Cho nên nó mới đột nhiên biến mất."



Lúc nói lời này, Trương đại gia nhìn bầu trời, cúi đầu, ông lau khóe mắt.



Sau đó nở nụ cười thương cảm.