Kỳ Huyễn Dị Điển
Chương 83 :
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Ngày tiếp theo lúc tỉnh lại, trên mặt Lâm Uyên và Thâm Bạch đều có thêm hai vành mắt đen thùi thật to.
"Tôi không rõ nha, A Uyên lo lắng thành tích ngủ không được nên có vành thâm còn hiểu được, Thâm Bạch em vi mao cũng có a?" Một tay đem phần điểm tâm hôm nay đưa cho hai người, Diệp Khai không tim không phổi nói ← trấn nhỏ sinh hoạt quả nhiên hoàn toàn chữa khỏi "Chứng sợ hãi Thâm Bạch" cho hắn, thế nên, lại dám chủ động trêu ghẹo Thâm Bạch ~
"Đừng nghe hắn, A Uyên anh nhất định không có vấn đề, cuộc thi lần này đề mục em đã xem qua, đều là trong phạm vi chúng ta ôn tập, A Uyên anh nhất định thi đỗ!" Na hồ không nói một chút na hồ, nhìn Diệp Khai liếc mắt, Thâm Bạch nhanh chóng thoải mái nói.
*** Na hồ không nói một chút na hồ: ý giữa người với người không nên đề cập tới vấn đề riêng tư của người khác, nên nói thì nói, không nên nói thì không nên nói. ***
Ách... Nguyên lai A Uyên là vào trạng thái trước ngày phát thành tích nên khẩn trương mị? Ngô... A Uyên như vậy cũng rất khả ái nha.
(p≧w≦q)
↑
Đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói ra được!
"Bất quá, Thâm Bạch bạn học em thành tích tốt như vậy, lẽ nào cũng sẽ ở trước khi phát thành tích khẩn trương sao?" Nói lời này chính là Phùng Mông, hắn chỉ là đơn thuần hiếu kỳ hỏi, ngay sau đó, đại khái nhớ lại năm tháng thanh xuân của mình, hắn lại cảm khái nói: "Năm đó tớ thế nhưng từ trước khi phát thành tích đã bắt đầu khẩn trương, khẩn trương đến gầy hơn bốn mươi cân, sau lại không còn béo trở lại nữa..."
Thâm Bạch... ; Diệp Khai... ; Tông Hằng: Nhìn không ra, nguyên lai ngươi vốn là một bàn tử.
Tông Hằng cái gì cũng chưa nói, chỉ là từ phía sau móc ra một con gà —— tẩu địa kê của Hải bà bà cho.
Phát thành tích cùng ngày, bằng hữu trong lục phòng đều tới.
"Kỳ thực, em không phải là bởi vì ngày hôm nay phát thành tích mà khẩn trương, là vì chuyện sau này..." Từ trong tay Tông Hằng tiếp nhận gà giãy dụa không ngớt, thuần thục ném tới phòng bếp, đóng cửa lại, lần thứ hai trở về, Thâm Bạch trong tay nhiều hơn một khay trà, mặt trên bày ấm cùng chén trà, còn có một chút điểm tâm nhỏ.
Ở nhà Lâm Uyên sinh sống mấy ngày nay, hắn đối với Lâm gia vật gì để chỗ nào đã sớm biết rõ.
"Chuyện sau này?" Cầm lấy ấm trà, Phùng Mông bắt đầu vì mọi người châm trà.
"Ân, cả đêm qua em đã nghĩ tới an bài thời khoá biểu chương trình học." Bưng chén trà thứ nhất đến trước mặt Lâm Uyên, Thâm Bạch đem cằm đặt ở trên mặt bàn gỗ cũ kỹ: "Em vốn nghĩ bằng không không đi Ửu kim học viện, khai giảng trực tiếp liền đi cảnh sát trường học báo danh, thế nhưng A Uyên nói em đã lên một năm, buông tha rất đáng tiếc, suy nghĩ một chút cũng phải, nên bắt đầu tự hỏi phương pháp an bài ba khoá chuyên ngành sau này thế nào."
"Phùng lão sư khoá mỹ thuật, Diệp lão sư tâm lý học nghiên cứu, Trương lão sư cổ trà đạo... khoá tự chọn nào em cũng không muốn buông tha a ~ "
Từ nhỏ đến lớn gặp qua hội chúc mừng thế này, Lâm Uyên sớm có chuẩn bị đem từng nhóm ma men từng bước từng bước kéo vào lều vải, đắp trên người bọn họ một cái chăn, bảo đảm bọn họ sẽ không bị thổi tới, lúc này mới một lần nữa về tới bãi cát.
Trên bờ cát còn pháo hoa chưa phóng xong.
Thâm Bạch ở giữa đống pháo hoa, ôm một bình rượu, trên mặt là dáng tươi cười ngốc ngốc.
Lâm Uyên: Được rồi, không chừng trên toàn bộ trấn không có say kỳ thực chỉ có mình hắn.
Trong lều đã không còn chỗ, Lâm Uyên liền lấy thảm đắp lên trên người Thâm Bạch.
Thấy số lượng pháo hoa còn dư lại, Lâm Uyên lắc đầu: "Bọn họ đây là mua bao nhiêu pháo hoa a..."
Trong miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng mà tay Lâm Uyên lại đưa về phía núi pháo hoa, cầm lấy một thuốc hoa, phóng lên trời.
Trên bờ biển liền toát ra một đóa lại một đóa pháo hoa thật to.
"Thật là đẹp mắt." Thanh âm Thâm Bạch bỗng nhiên từ phía sau hắn truyền đến, quay đầu, Lâm Uyên lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào, Thâm Bạch đã ngồi dậy, an vị ở phía sau hắn, đầu ngưỡng đến thật cao, trong con ngươi phản chiếu pháo hoa trên bầu trời.
Không biết là ma men nào nói mớ, phía sau bọn họ trong lều có người cười to một tiếng.
"Rất phiền đi? Chúng ta nơi này chính là như vậy, bởi vì bình thường quá nhàm chán, cho nên có chút việc sẽ chúc mừng một chút." Lâm Uyên nói khẽ với Thâm Bạch.
"Kỳ thực... Em... Thật cao hứng." Bọc tiểu thảm ngồi vào bên người Lâm Uyên, không có quay đầu nhìn hắn, Thâm Bạch vẫn đang ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
"Thật tốt, đồ nướng, rượu ngon, lời chúc phúc, còn có pháo hoa... Từ nhỏ đến lớn, khi em thi xong, vẫn không có người nào chúc mừng cho em như vậy..." Thâm Bạch nhẹ nhàng nói.
Làm sai chuyện không có người trách cứ, làm tốt cũng không có ai tán thưởng, đây là cách Thâm Bạch đi qua nhân sinh.
"Cậu thích như vậy?" Lâm Uyên như là có chút kinh ngạc, lập tức: " Về sau có chuyện đáng giá chúc mừng, tôi sẽ theo như vậy chúc mừng cho cậu, được chứ?"
"..." Thâm Bạch không trả lời, chỉ là tựa đầu ở vai Lâm Uyên, sau đó nặng nặng gật đầu.