Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 93 :

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


"Yên tâm, chúng ta đã bố trí máy khống chế ám vật chất mới nhất cho hắn, sẽ vô pháp sử dụng được ám vật chất, cho dù tỉnh lại hắn cũng vô pháp đối với ngươi làm cái gì, về phần hoa văn màu trên người ngươi... Chúng ta sau đó sẽ đánh báo cáo, mời chuyên gia cấp trên tới giúp ngươi giải trừ hoạ ngầm." Làm xong ghi chép, Minh Viễn đối Thâm Bạch bảo đảm nói, xác thực nói là đối Lâm Uyên bảo đảm nói.



Thâm Bạch đã một bộ dáng buồn ngủ, tựa ở trên người Lâm Uyên, hắn thoạt nhìn như là đang ngủ.



"Xe ta đã sắp xếp xong xuôi, ngươi đánh thức Thâm Bạch, nhanh chóng về sớm, lần này tương trợ cảnh sát, ta sẽ đưa lại tới trường học, hẳn là đối với tích phân mới trong trường các ngươi có lợi." Minh Viễn nói, bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười miễn cưỡng có thể dùng "Nghịch ngợm" để hình dung: "Lại nói tiếp a, ta còn là học trưởng của các ngươi."



Gật đầu, Lâm Uyên đánh thức Thâm Bạch, nói một tiếng cáo biệt với Minh Viễn, hai người mới đi về phía cửa.



Thâm Bạch dọc theo đường đi đều là trạng thái hỗn loạn, hô hấp đều đều, lưu hải dài mảnh đắp lên mắt của hắn, dựa trên vai Lâm Uyên, hắn cho dù đang ngủ đều là tư thái nhu thuận.



Tha Thâm Bạch, nói lời cảm tạ với cảnh sát tiễn bọn họ trở về, mở cửa lục phòng —— hết thảy đều là Lâm Uyên làm.



Nhẹ nhàng mở rộng cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, làm tốt hết thảy, Lâm Uyên mới trầm giọng nói:



"Được rồi, đừng giả bộ ngủ, đứng lên đi."



Vì vậy, cho tới nay giống như sinh trưởng ở trên người Lâm Uyên - Thâm Bạch bỗng nhiên thoáng cái từ trên người hắn tách rời.



Tinh thần chấn hưng, trong mắt hắn một tia buồn ngủ cũng không có, lấy đâu ra hình dáng một chút tinh thần cũng không tốt?



Chạy chậm tiến phòng bếp rót hai ly nước, đưa một ly đưa cho Lâm Uyên, Thâm Bạch một bên uống ly của mình, một bên từ trên ly nhìn hướng Lâm Uyên:



"Kỳ quái, em giả bộ ngủ chưa từng có bị phát hiện qua, A Uyên anh thế nào phát hiện?"



Nói xong nhất phái đương nhiên hình dạng.



Không chút hoang mang nhấp một ngụm nước, Lâm Uyên thản nhiên nói: "Bởi vì khi cậu ngủ thực sự sẽ chảy nước miếng."



Nói xong, phảng phất như ám chỉ cái gì, hắn còn hời hợt dùng ánh mắt lướt qua bả vai của mình —— bên vừa bị Thâm Bạch dựa qua.



Thâm Bạch thiếu chút nữa bị nước nghẹn một cái!



"Không, không thể nào? Em mỗi sáng tỉnh lại... Gối đầu... Luôn luôn rất, rất khô mát... Đi?"



Nói xong lời cuối cùng, chính hắn cũng không xác định, ách, ra vẻ hắn cho tới bây giờ lăn đi chưa có xem qua gối đầu!



Đem ly nước uống một hơi cạn sạch, Lâm Uyên đưa cái ly đưa cho Thâm Bạch: "Tái rót một ly, cảm tạ."



Căn bản không ý tứ trả lời Thâm Bạch.



Vì nhiệm vụ, hai người đều là cả đêm không uống nước, mà làm ghi chép thời gian cũng rối loạn, không ai rảnh rỗi rót nước cho bọn hắn, thế cho nên bọn họ về đến nhà mới uống được một miệng nước đầu tiên.



Ở lầu một uống xong nước, hai người lúc này mới rón rén lên lầu.




Bị biểu dương cũng không nhúc nhích - Cá khô nhi lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay hắn, tựa như một con cá chết, nó trừng mắt cá nhìn hướng vũ trụ...



Ho khan một cái, không phải đùa giỡn chứ, ánh mắt Cá khô nhi chưa từng có tiêu cự, vô luận nó nhìn về phía đâu, đều có cảm giác nó cái gì cũng không thấy...



Lâm Uyên:...



"Còn có, em không muốn để cho một người mang tội giết người để gì đó ở lại trên người a..." Thâm Bạch nhỏ giọng nói.



"Tôi cũng không biết cái gì hình xăm ám vật chất, tôi xăm chính là hình xăm thông thường mà thôi." Lâm Uyên nói.



Có hi vọng! Nghe được Lâm Uyên nói như vậy, Thâm Bạch lập tức ngồi ngay ngắn, tay phủng Cá khô nhi, Thâm Bạch nói: "Không quan hệ ~ Em cần hình xăm ám vật chất làm gì?"



"Chờ tôi đi lấy đồ." Lâm Uyên đi ra ngoài.



Đợi được Lâm Uyên mang lên tất cả đồ, tay phải Thâm Bạch tựa như hắn mong muốn sinh ra một con Cá khô nhi.



Lâm Uyên vẽ phi thường tả thực, nói là cá khô hay Cá khô nhi, vừa nhìn còn tưởng rằng Cá khô nhi đang nằm úp sấp trên cánh tay Thâm Bạch.



Thành thật mà nói, rất xấu.



Nhưng mà Thâm Bạch lại vui vẻ cực a~



"Cá khô nhi! Xem! Ba ba đem ngươi vẽ nơi cánh tay này!"



Lâm Uyên:...



Cá khô nhi: Tiếp tục trở cái bụng...



Lê Hoa nhi: Meo meo meo meo?



Quá mệt mỏi, hai người cả tắm cũng không tắm liền ngủ.



Nghe tiếng hít thở Lâm Uyên dần truyền đến, Thâm Bạch nhẹ nhàng sờ sờ hình xăm mới ra lò trên cánh tay, trong bóng tối, hắn đắc ý cười cười, sau đó, lại có mấy điểm đen từ trên cánh tay Cá khô nhi bay ra.



Không sai, chính là mấy điểm đen hắn trước nói lộng không xong này.



"Cá khô nhi chúng ta trên người mới không có những lấm tấm xấu xí này nha ~ "



Hắn nhẹ giọng nói, nhìn không trung lần thứ hai hình thành mấy nụ hoa, ngón tay điểm nhẹ, trong phòng liền lần nữa nỡ rộ pháo hoa nhỏ.



Khơi mào lông mi nhìn xong, trở mình, Thâm Bạch hài lòng ngủ.