[Dịch]Kỳ Lân Thiên Bảo
Chương 10 : Chương 10
Ngày đăng: 17:57 21/03/20
KỲ LÂN THIÊN BẢO
Mr Ben – Trần Nguyên Kiệt
Chapter 4: QUYỀN LONG TƯỚC
Luồng mây ấy che phủ đi tầm mắt của cả 5 người,để rồi không một ai trong số họ có thể nhìn thấy được gì kể cả nhìn thấy chính bản thân mình, ngay lúc ấy, gió từ đâu kéo đến thổi dữ dội quyện với tiếng lá cây va vào nhau phát ra những âm thanh thật lạ thường, đến khi luồng mây tan hết, gió bỗng ngừng hẳn và không gian lại trở về với sự bình thường lúc đầu, đã có thêm 5 người nữa ngồi xen kẽ đúng trật tự mà năm người thật đã ngồi, chẳng ai khác, đó là ảnh của Ben, Wun, Sindy, Ne0 và cô Phương.
-Em làm tốt lắm, Ben à, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, việc còn lại để cho Nhân Ảnh lo liệu.
-Nhưng thưa cô…
-Chuyện gì nữa vậy Ben?
-Em quên chưa nói, vì là Nhân Ảnh nên sẽ không thể tồn tại mãi mãi được, mà nó có một thời hạn nhất định, thật ra Nhân ảnh hay chúng ta đều là một, nói cách khác, theo thuật Ninja mà ông nội em đã dạy, con người ta có 10 phần “ Cốt nhân phàm”, khi ta dùng thuật phân thân nghĩa là ta đã tự ý chia 10 phần cốt thành 2 phần 7/3,
-Mình vẫn chưa hiểu, cậu nói rõ hơn được không Ben! (Sindy đề nghị)
-Chúng ta chỉ còn lại 7 phần cốt, và Nhân Ảnh sẽ giữ 3 phần, điều đó nói lên sức mạnh của chúng ta sẽ giảm đi 30 phần trăm chia cho Nhân Ảnh, khi Nhân Ảnh bị bất cứ vấn đề gì tổn hại đến thân thể thì chúng ta cũng sẽ bị như thế, nhưng nhẹ hơn vì 40 phần trăm sức mạnh chúng ta hơn Nhân Ảnh. Một điều nữa mà mình muốn nói, Nhân Ảnh chỉ tồn tại được trong 30 ngày, và chúng ta phải kịp thời trở về thu ảnh, nếu không sức mạnh của chúng ta từ từ chuyển dần sang Nhân Ảnh và…
-Ý cậu là Nhân Ảnh sẽ thay thế chúng ta sống thật, vậy là sẽ có 2 người giống nhau cùng sống?
-Cậu chỉ đúng một nửa thôi Ne0 à, không thể có hai người cùng tồn tại trong một không gian và thời gian, có nghĩa là chúng ta sẽ trở thành Nhân Ảnh ngược lại, thay thế cho Nhân Ảnh thật, và sẽ mất đi khả năng tự sống.
-Mình hiểu rồi, vậy thì thật khó khăn khi chúng ta chỉ có 30 ngày để tìm viên đá Kỳ Lân Thiên Bảo.
-Thôi được rồi các em à, nếu đã như thế thì xem như chúng ta đang chơi một ván cờ, 1 ván cờ chắc thắng, và phó mặc số mệnh cho tạo hóa vậy, không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta đi ngay thôi các em!!!.
Nói rồi cô phương nhìn thật kĩ vào chiếc đồng hồ cô đang đeo trên tay, trông nó thật lạ, nó không giống với bất kì chiếc đồng hồ nào mà các bạn nhỏ đã thấy,
-Các em chuẩn bị chưa, chúng ta bắt đầu!
Dứt lời, cô xoay 180 độ cái nấc màu xanh trên cùng của chiếc đồng hồ, làm nó nháy sáng và phát ra những tiếng tút tút tút liên tục, từ trên cao, xuất hiện một luồng ánh sáng 7 màu, giống như một khối trụ to lớn, chụp xuống 5 người, và khi chạm tới mặt đất thì nó bỗng dưng rung chuyển dữ dội ngay chỗ họ đứng, Wun chỉ còn cảm nhận thấy chân mình và mọi người đang dần rời khỏi mặt đất, nhấc bổng lên trên không trung, cảm giác ấy thật lạ và thích thú, trong đầu cậu đang nghĩ về những cái thang máy mà cậu đã được đi vài lần khi vào siêu thị cùng bạn. Chỉ lên đến quá nóc nhà, thì mọi không gian và cảnh vật đột nhiên thay đổi lần lược, cậu thấy nó thật thần kì, đến khi mọi thứ đã biến đổi hoàn toàn, luồng sáng phát ra từ khối trụ càng sáng mãnh liệt hơn, đôi chân cậu đang dần bị hạ xuống như một chiếc máy bay hạ cánh.
Khi cả 5 người chạm chân xuống mặt đất một cách an toàn, thì một sự thật đã được thay đổi, nơi họ đang đứng không phải là vườn sau nhà cô Phương nữa mà là một nơi thật xa lạ, một cảnh đẹp như trong giấc mơ, một cánh rừng nhiệt đới xanh mướt và đầy thơ mộng, nơi này rất kỳ lạ. Lục lại những gì Ben đã biết thì nơi này không hề có trong danh bạ kiến thức của cậu. Cả Wun và Ne0 cũng thế, cũng đều tròn vo đôi mắt nhìn về cô Phương tìm một câu trả lời cho những thắc mắc nãy giờ.
-Đây là cánh rừng Weaszo, một cánh rừng nhiệt đới ở tận cùng Tây Nam Trái Đất, đã có rất nhiều người bỏ mạng một cách kỳ lạ khi đến đây, nơi mà chưa một ai dám đặt chân đến quá một canh giờ, nói đúng hơn, các em là những người cực kỳ dũng cảm và sắp sửa đối mặt với những nguy hiểm sắp đến.
-Nếu như thế thì bọn em chắc là được lên kỷ lục ghuynet rồi (Ne0 bông đùa)
-Nhưng làm sao cô lại đưa bọn em đến đây, chẳng lẽ cô biết viên đá thần đang nằm trong cánh rừng này?
-Tất nhiên là cô không biết rồi Wun à, mà ngay lúc “Thiên trụ thất sắc” đi được nữa đường, thì chính Sindy đã nói cho cô biết cần phải đến đây,
-Sindy…(Ne0 ngạc nhiên)
-Đúng thế, Sindy, các em quên Sindy chính là đôi mắt của Kỳ lân Thiên Bảo, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai hay sao.
-Nhưng sao cô nói khả năng ấy chưa được phục hồi khi kí ức tụi em đã bị mất.
-Càng gần với viên đá thần, khả năng của các em càng được tìm lại nhanh chóng, nên dự đoán của Sindy là càng chính xác.
-ồ, nếu như thế thì nhờ vào sự dự đoán của Sindy chúng ta có thể dễ dàng tìm được viên đá thần rồi phải không cô.
-Điều đó thì cô không dám khẳng định đâu Ben à, chuyện gì đến sẽ đến, chúng ta không thể cưỡng lại được, ngoài việc đồng lòng dốc hết sức lực để phục hồi Kỳ Lân Thiên Bảo. Nào chúng ta bắt đầu thôi các em!
-Nhưng tứ phía đều là rừng xanh một màu, cộng với trong rừng chúng ta rất dễ mất phương hướng…
-Đúng vậy, chúng ta phải đi thật sát nhau để không bị lạc.
-Sindy, em hãy đoán xem chúng ta nên đi hướng nào?
Sindy đang nhắm nghiền mắt lại để cho những sự vật của tương lai đến rõ nét hơn, những hình ảnh đầu tiên bắt đầu xuất hiện, nó vụt qua rất nhanh như có ai đó đang lướt qua từng trang sách
-Em thấy gì hả Sindy?
-Một con đường mòn nhỏ, hai bên là những tán cây rất khác biệt, em không biết, nó thật nhòe, em không thể nhìn thấy rõ hết mọi thứ, như có một khối sương mù mờ ảo che đi tầm mắt vậy.