Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 22 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Giản Vi xấu hổ vô cùng, muốn rút tay về. Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, đáy mắt cất giấu ý cười, im lặng mà buông ra.



Giản Vi vội rút tay lại, giả vờ như không có việc gì, cười cười để che đi sự xấu hổ, nhìn Lâm Cẩn Ngôn hỏi:" ngọt không?"



Lâm Cẩn Ngôn cười như không cười, đáp lại cô:" rất ngọt."



Không biết thế nào, Giản Vi nghe thấy Lâm Cẩn Ngôn nói hai chữ này, bỗng cảm thấy có chút thẹn thùng.



Cô không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu xuống tiếp tục hái dâu tây.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trong chốc lát, đứng dậy ngồi vào ghế nằm cách đó không xa.



Vị ngọt nơi đầu ngón tay vẫn còm vương trên môi, so với vị ngọt của dâu tây lại càng ngọt hơn.



Khóe miệng câu lấy một nụ cười, ánh mắt ôn nhu mà dừng ở trên người Giản Vi.



Giản Vi vẫn còn ở đó hái dâu tây, dâu tây sinh trưởng tự nhiên, không có nhiều thuốc, vô cùng ngọt.



Cô hái được đầy một giỏ, tính đem về cho dì Lan.



Hái xong dâu tây, đã gần ba giờ chiều.



Đứng dậy, liền thấy Lâm Cẩn Ngôn đang nằm nghỉ ngơi ở cách đó không xa. Cả người nằm ngửa ở trên ghế, tay gối ở sau đầu, ánh mặt trời rọi thẳng xuống dưới, cả người anh được bao phủ bởi quầng sáng màu vàng.



Bên cạnh còn một chiếc ghế khác, Giản Vi xách giỏ đi qua.



Lâm Cẩn Ngôn mở mắt, ngước lên nhìn cô:" hái xong rồi?"



Giản Vi mỉm cười gật đầu, đem giỏ dâu tây đặt lên bàn được đặt giữa hai ghế, sau đó nằm xuống, đôi tay đặt trên bụng, híp mắt cảm nhận ánh nắng mặt trời chiếu ở trên người vô cùng ấm áp.



Mặt trời tuy rằng rất lớn, nhưng trong núi gió lớn, theo đó cũng khiến thời tiết trở nên thoải mái.



Khóe môi cô cong lên ý cười, nói:" Lâm Cẩn Ngôn, chúng ta nằm ở chỗ này một lát đi, thật thoải mái."



Có ánh mặt trời, có gió nhẹ, trong không khí còn mùi của bùn đất thấm vào trong hơi thở, so sánh với bê  tông cốt thép nơi thành thị, nơi đây quả đúng là thiên đường.



Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, hỏi:" rất thích nơi này sao?"



" Thích, vô cùng thích".



" Về sau sẽ thường xuyên đưa cô tới đây." Lâm Cẩn Ngôn nói.



Giản Vi sửng sốt, mở to mắt, nghiêng người nhìn anh, hỏi:" có thể chứ?"



" Đương nhiên."
Giản Vi nhấp nhấp môi, " a " một tiếng.



Lâm Cẩn Ngôn đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Buổi trưa mùa hè rất dễ buồn ngủ, Giản Vi gối lên gối đầu, cơn buồn ngủ ập tới.



Cô nghiêng người, áp mặt xuống gối.



Trên gối có mùi nhàn nhạt còn vương lại của anh, hương vị của nắng còn mùi trà xanh nhàn nhạt, Giản Vi hít vào một hơi, chỉ cảm thấy vô cùng thích hương vị này.



Buổi chiều ngày mùng 8, thi xong môn cuối cùng, những năm tháng cấp ba cứ như vậy mà hoàn toàn kết thúc.



Giản Vi đường học vô cùng gian khổ,nhưng may mắn cuối cùng mọi thứ vẫn thuận lợi.



Các bạn học hỏi cô làm bài thi thế nào, cô đều không đáp, ở nhà ngủ liền ba ngày.



Lâm Cẩn Ngôn ngày mùng 10 đi công tác, đến ngày 12 liền trở về.



Sáng sớm ngày 12, Giản Vi từ trên giường bò dậy, chấn hưng tinh thần chuẩn bị nghênh đón Lâm Cẩn Ngôn trở về.



Dì Lan ra ngoài mua đồ ăn, cô mặc một cái áo màu trắng, quần đùi màu hồng nhạt, ở trong viện tưới hoa. 



Áp lực thi đại học cuối cùng cũng qua đi, cả người đều thấy nhẹ nhàng.



Cô một bên tưới hoa, một bên ngâm nga hát, tâm tình thật tốt



Hết nước, cô chuẩn bị về phòng lấy thêm nước, lúc này một chiếc xe hơi màu đen từ bên ngoài tiến vào.



Không phải xe của Lâm Cẩn Ngôn.



Nhưng có thêt đi vào, khẳng đinh là người nhà của anh.



Giản Vi ngây người, theo bản năng mà nhìn chằm chằm nơi chiếc xe chuẩn bị dừng lại.



Xe dừng lại, một đôi giày màu đen cao gót hạ xuống.



Ngay sau đó, là một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp từ trong xe đi ra, mặc một chiếc váy màu trắng, túi xách màu đen, khí chất cao quý.



Người phụ nữ ấy cùng với Lâm Cẩn Ngôn có chút giống nhau, Giản Vi cả người căng thẳng, cả người vô cùng khẩn trương.



Từ trong xe đi ra, lại thấy một cô bé đứng cách đó không xa, đi tới nhìn một lát.



Bà sửng sốt, theo bản năng nhìn chăm chú đánh giá, sắc mặt có chút kinh ngạc, hỏi:" cô là ai?"