Lạc Lối Trong Tim Anh
Chương 24 :
Ngày đăng: 10:08 18/04/20
Giản Vi nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với Lâm Cẩn Ngôn, tức giận đến nỗi hỏa khí bốc thẳng lên đầu.
Giản Vi nhìn anh, nói:" tôi và anh không thân cũn chẳng quen, thiếu anh tiền, đương nhiên muốn trả."
Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, sau một lúc lâu đột nhiên cười lạnh,:" trả? Giản Vi, những gì cô nợ tôi, đời này đều không trả nổi!"
Giọng nói sắc bén, khiến cho Giản Vi cả người chấn động, đôi mắt nhìn anh không chớp, môi run rẩy, tựa hồ như muốn nói điều gì, do dự một lát, rốt cuộc cái gì cũng không nói.
Lâm Cẩn Ngôn nói đúng, cô nợ anh, cả đời chưa chắc đã trả hết. Vẫn có thể còn nợ tiền, ân tình vẫn chưa dứt.
Cô tức khắc á khẩu không trả lời được, cũng không biết đáp lại thế nào.
Lâm Cẩn Ngôn không muốn so đo tính toán chuyện nợ nần, thấy cô vẫn nhất quyết không chịu hợp tác, đành tự mình chủ trương, mua cho cô một đống lớn quần áo, giày túi xách, tất cả đều chất đầy ghế sau. Mặt khác còn đổi điện thoại di động, mua máy tính cho cô.
Điện thoại vừa mới mua, Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp lưu dãy số của anh lại, còn bắt cô phải nhớ số của anh.
Trên đường về nhà, Giản Vi nhìn đằng sau chất đầy đồ, cảm giác như mình bị cắt mất một miếng thịt, chỉ có một suy nghĩ: lãng phí, quá lãng phí!!!
Nợ anh tiền, cảm thấy bản thân cố gắng nỗ lực có thể còn trả được, nhưng hiện tại lại còn một loạt thứ đồ xa xỉ...
Không biết lên mạng có thể bán với giá gốc không?
Đi được nửa đường, Lâm Cẩn Ngôn nghe điện thoại, công ty xảy ra chút chuyện cần anh về xử lí. Anh đưa cô dến cửa nhà, đem toàn bộ đồ mang vào trong phòng, lúc sau mới cho xe dời đi.
Túi lớn túi nhỏ chất đầy sô pha, dì Lan tò mò liền chạy tới xem, vừa nhìn thấy giá của một vài thứ, đầy mặt kinh hãi, nhìn Giản Vi nói:" cậu ấy đối vơks con thật tốt."
Từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy anh chi mạnh tay với một cô gái nào, căn bản chính anh cũng chưa từng xa xỉ như vậy.
Giản Vi không biết nên cười thế nào mới phải, nếu như là trước hôm nay, Lâm Cẩn Ngôn mua cho cô nhiều đồ như vậy, cô sẽ cho rằng anh đang thích mình, nhưng hiện tại... có thể anh chỉ xem cô như em gái.
Lâm Cẩn Ngôn mua tất cả đồ cho cô, cô thích nhất vẫn là máy tính, vào đại học, máy tính là không thể thiếu.
Nhưng mà cô vẫn quyết định sẽ trả tiền lại cho anh.
Hơn nữa cô mới 18 tuổi, thích người cùng tuổi vẫn hơn. Giống như Giang Lẫm, đẹp trai sáng lạn, cả người tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Thích người như vậy mới là bình thường, như thế nào lại thích một người già như Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi trong lòng yên lặng đang cố gắng tống hết những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, càng nghĩ càng thấy đúng.
Tâm tình đột nhiên vô cùng thả lỏng, vui vui vẻ vẻ mà ngâm nga xuống lầu,
nhưng khi xuống đến lầu hai lại đột nhiên im bặt.
Nhìn người đang dựa ở lan can cầu thang không ai khác chính là Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi sợ tới mức trợn tròn mắt:" anh... anh không phải đã đi rồi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn hai tay đút túi quần, cả người lười biếng mà dựa vào bên cạnh lan can, khẽ nâng mắt, nhìn chằm chằm Giản Vi, mang theo ý cười thâm thúy, thấp giọng hỏi:" Giản Vi, em trốn tránh anh làm cái gì?"
Giản Vi cả kinh vội vàng phủ nhận:" ai, ai trốn anh."
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, trong mắt ý cười càng sâu:" anh mỗi lần về đều nhà em đều chạy lên lầu, còn nói là không trốn?"
Giản Vi bị chọc trúng tâm tư, lớn iếng che giấu sự chột dạ của bản thân:" tộ tránh anh làm cái gì? tôi đâu có bệnh?"
Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng hơi cười, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, sau một lúc lâu, đột nhiên tiến lên phía trước hai bước, đi đến trước mặt Giản Vi, giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, trong giọng nói mơ hồ chứa vài phần ý cười, từng câu từng chữ, thấp giọng hỏi:" Giản Vi, em có phải hay không đã thích anh?"
Giản Vi trong lòng đột nhiên nhảy dựng, nắm chặt tay, ra vẻ trấn định, nhưng khiếp sợ nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nói:" Lâm Cẩn Ngôn, anh nói năng linh tinh gì đó, tôi sao có thể thích anh được!"
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lời này, mày nhíu chặt, sắc mặt lập tức trầm xuống:" em nói vậy là có ý gì?"
Giản Vi gạt tay anh ra, lùi về sau một bước, nói:" anh hơn tôi mười tuổi, tôi sao có thể thích anh được chứ, tôi không thích người lớn tuổi hơn mình."
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt cực kì khó coi, Giản Vi vẻ mặt điềm nhiên, nhẹ nhàng an ủi anh:" bất quá anh cũng đừng có lo lắng, tôi tuy rằng không thích anh, nhưng điều kiện anh tốt như vậy, khẳng định là có rất nhiều cô gáo khác thích anh, giới giải trí chẳng phải có một cô gái vô cùng thích anh hay sao? tôi cảm thấy..."
" Vậy rốt cuộc em thích người như thế nào?" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên ngắt lời cô, ánh mắt thật sâu, dường như có thể nhìn thấu cô.
Giản Vi né tránh tầm mắt của anh, nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu, thật nghiêm túc mà nhìn vào mắt anh, nói:" tôi thích người trẻ tuổi, không lớn tuổi hơn tôi."