Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 33 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Giản Vi một đường vui mừng chạy về phòng ngủ, đẩy cửa vào trong phòng, hô to:" các chị em, mình đã về!""



Quen biết Giản Vi lâu như vậy hôm nay mới thấy được cô cảm xúc như vậy, Thẩm Đình cười, trêu ghẹo:" trên đường về nhà nhặt được vàng sao?"



Giản Vi cười cười:" so với việc nhặt được vàng còn vui vẻ hơn!"



Vào trong phòng còn vui vẻ đến nỗi xoay vòng vòng.



Chu Tương Tương từ trên giường xuống dưới, cười nói:" Có phải đang yêu không?"



Xuống giường, đi đến trước mặt Giản Vi, kéo tay cô, cười tủm tỉm nháy mắt với cô:" thành công rồi?"



Giản Vi nhếch miệng bật cười,khóe mắt ý cười tràn ra ngoài.



Bên cạnh Thẩm Đình cùng Trương Tâm hiểu ra, đầy mặt vui mừng:" Trời ơi, Vi Vi yêu đương với ai? Có phải học trưởng lần trước tìm cậu không?"



"Không phải." Giản Vi cười hì hì lắc đầu, đi đến trước bàn học, mở máy tính.



Mọi người tò mò, tiếp tục đuổi theo cô truy hỏi:" ai vậy, nói mau!"



Giản Vi không muốn gạt bạn cùng phòng, suy nghĩ một lát, có chút thẹn thùng mà trả lời:" các cậu cũng đã gặp qua, chính là người hôm đầu tiên đưa mình đến đây."



Trương Tâm trợn tròn đôi mắt, đầy vẻ kinh ngạc:" Cậu không phải nói là không thích người nhiều tuổi sao?""



Giản Vi bị nói đến sặc:" Anh ấy không già, còn rất đẹp trai nữa."



"Ai da nha! Mấy hôm trước còn nói anh ta hơn cậu mười tuổi, bộ dạng vô cùng không vui.." Thẩm Đình chọc chọc mặt Giản Vi:" Cô gái nhỏ này không thành thật chút nào."



Giản Vi cong mắt bộ dạng vô cùng giống một con hồ ly nhỏ.



- ----------



Buổi tối tập hội, Giản Vi ngồi ở chỗ đó một câu cũng không nghe lọt tai, vẫn luôn nhắn tin cho Lâm Cẩn Ngôn.



Cúi đầu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tươi cười.



" chậc chậc, yêu vả rồi quả nhiên khác hẳn!""



" Nhìn kìa cười đến độ nở hoa rồi,phải không?Tương Tương."



Trương Tâm cùng Thẩm Đình, ngươi một câu ta một câu, cùng với Chu Tương Tương, ba người tủm tỉm cười mà nhìn Giản Vi.



Giản Vi có chút ngượng ngùng chỉ vào Chu Tương Tương:" các cậu đừng nói mình nha, Tương Tương mỗi buổi tối cùng anh Phó Tranh nấu cháo điện thoại đấy thôi.""



Thẩm Đình vỗ vỗ bả vai cô, cười nói:" cậu đừng nói Tương Tương, về sau nửa đêm nấu cháo điện thoại nhiều hơn cậu ấy đấy..." Trương Tâm ôm lấy Thẩm Đình:" cẩu độc thân như chúng ta phải tự sưởi ấm cho nhau rồi."



Thẩm Đình cười đẩy cô ấy ra, vẻ mặt ghét bỏ:" đi đi đi, mình có bá dạo tổng tài rồi,ai muốn cậu!""
Lâm Cẩn Ngôn:"........""



Anh mới là cháu mà!!!



Giản Vi trong lòng mừng rỡ vô cùng, cầm lấy ván giặt đồ ôm vào lòng,nói:" Cảm ơn ông nội, cháu sẽ nhớ kỹ."



" Được, đúng là một đứa trẻ ngoan."



Ông thực sự thích Giản Vi, ăn mặc đứng đắn,ăn nói lễ phép chừng mực, tươi cười ngọt ngào, vừa thấy liền thích.



Ăn xong cơm tối, cùng Giản Vi ở trong sân nói chuyện, hỏi về tình hình gia đình cô.



Giản Vi không dám giấu diếm, kể hết sự tình.



Ông nội nghe xong liền thở dài:" Ông nội đã nghe kể cha cháu là con bạc, uống rượu xong thường xuyên đánh đập cháu."



Ông nắm lấy tay Giản Vi vỗ nhè nhẹ, ánh mắt hiền từ:"thật là một đứa trẻ đáng thương, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, nói thật lòng nói là một người đàn ông tốt, nó sẽ chăm sóc tốt cho cháu."



Trong núi gió đêm thổi xuyên cây lá xào xạc, mơn man da thịt.



Giản Vi đôi mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Ngoại trừ mẹ ra, đây là lần đầu tiên cô nhận được tình cảm người thân từ một người không chung huyết thống, giọng nói có chút nghẹn ngào, cảm kích nói:"" ông nội, cảm ơn ông."



Ông nội mỉm cười hiền lành:" Mau trở về nghỉ ngơi đi, đi xe mấy tiếng có mệt không? Ông cũng trở về nghỉ ngơi đây."



""Cháu đỡ ông."



Giản Vi đỡ ông nội trở về phòng, dì giúp việc tiến lên đỡ lấy ông,mỉm cười nói:" thiếu phu nhân cũng nên đi nghỉ sớm đi."



Giản Vi vội gật đầu,nhìn theo mãi cho đến khi ông nội được đỡ vào trong phòng mới xoay người đi lên lầu.



Lâm Cẩn Ngôn đứng ở chỗ ngoặt của lầu hai, Giản Vi vừa mới đi tới đã bị anh túm lấy tay,đè cả người lên tường.



Giản Vi trong lòng nhảy dựng, vội đẩy anh:" Đừng nháo!"



Lâm Cẩn Ngôn trong mắt mang ý cười:" thiếu phu nhân à?"



Giản Vi mặt ửng đỏ:" Ai,ai là...."



Cô đẩy bả vai anh, anh cúi người xuống, thân thể sát lại gần cô, môi cơ hồ dán lên môi cô, cười nhẹ:" Vừa nãy liền gọi là bà Lâm?""



""Ai gọi là bà Lâm, mau buông ra, đang ở nhà ông nội đấy."



Lâm Cẩn Ngôn vẫn là không buông, trong mắt tràn ngập ý cười mà nhìn cô.



Giản Vi cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một tia gian xảo:" Anh muốn quỳ ván giặt đồ phải không?"