Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 45 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Giản Vi ở bên ngoài chơi điên cuồng cả một ngày, vừa cưỡi ngựa vừa trượt tuyết, khi trở về phòng, liền ngã nhào xuống giường.



Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu xuống dưới, hai tay chống ở bên cạnh sườn cô, ánh mắt ái muội mà nhìn cô chăm chú:" Vợ à, trời tối rồi."



Giản Vi chớp chớp mắt:" A, vậy thì đi ngủ thôi, em đi tắm trước cái đã."



Cô nói xong, liền từ trên giường ngồi dậy.



Nhưng mà còn chưa kịp đứng dậy đã bị Lâm Cẩn Ngôn bế lên.



Cô sợ tới mức ôm lấy cô anh, mặt đỏ hồng:" Thả em xuống."



"Bên ngoài có suối nước nóng, ra ngoài đó tắm một lát."



Trong phòng của Lâm Cẩn Ngôn ở hoa viên có một suối nước nóng tư nhân do anh sử dụng, liền bế Giản Vi tới đó.



Suối nước nóng bốn phía được canh phòng nghiêm ngặt, khó mà ẩn nấp.



Giản Vi đôi mắt mơ màng, cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn rất có khả năng sẽ làm chuyện xấu.



"Em không nghĩ sẽ tắm hôm nay!" Cô theo bản năng liền chạy vào bên trong, bị Lâm Cẩn Ngôn bắt lấy tay chỉ một động tác đã đem cô kéo trở về, nghiêng đầu dán môi bên tai cô:" Chạy cái gì? Mấy ngày nữa là về rồi, hôm nay không tắm khi nào tắm?"



"Em....Em còn chưa thay quần áo."



Advertisement / Quảng cáo



Lâm Cẩn Ngôn cười:"Không việc gì, đi vào bên trong thay."



Đem Giản Vi bế vào bên trong, đứng ở bên trong giúp cô thay quần áo.



Giản Vi thấy bản thân không thể trốn thoát, không hề rối rắm, nói:" Em tự mình cởi."



Vừa vặn, điện thoại của Lâm Cẩn Ngôn vang lên, anh cúi đầu nhìn, mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nói:" Anh ra bên ngoài nghe điện thoại."



Giản Vi không ngừng gật đầu.



Lâm Cẩn Ngôn đi ra ngoài, Giản Vi ở sau bình phong, thành thạo cởi quần áo, sau đó để áo trên giá lấy khăn tắm bọc quanh người, nhảy xuống nước.



Sau đó ngồi xuống, nước ấm bao quanh da, cực kỳ thoải mái.



Thân thể dựa vào thành, nhắm mắt lại, thầm thở dài một tiếng, thừa dịp con sói đói Lâm Cẩn Ngôn chưa trở về, hưởng thụ một lát.



Lâm Cẩn Ngôn cầm điện thoại đến nơi xa, mới bắt máy:" Làm sao vậy?"



Đầu kia truyền đến một giọng nói vô cùng vội vàng:" Giản Đại Phú bỏ chạy rồi."



Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày:" Chạy đến chỗ nào?"



"Mua vé máy về nước đã trở về rồi."




Tiếng nói vừa dứt, Lâm Cẩn Ngôn lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Giản Vi, ánh mắt có vài phần u oán.



Giản Vi đem gối ném cho anh, trở mình, ôm chăn ngủ.



Lâm Cẩn Ngôn cuối cùng vẫn là không đi đến sôpha, lẳng lặng bò lên giường, thật cẩn thận từ sau lưng ôm lấy Giản Vi, đem cô ôm vào trong ngực, nhưng vẫn lần mò xuống dưới, cằm gác ở trên vai cô, nhắm mắt lại, ôm nhau ngủ.



Giản Vi buồn ngủ thật sự, cũng không có tinh thần cùng anh lăn lộn, đôi mắt nhắm lại, một lát liền chìm vào giấc ngủ.



- -----------



Hai người ở trên núi chơi bốn ngày, lễ mừng của công ty sắp tới, cần thiết về chuẩn bị.



Lâm Cẩn Ngôn mấy ngày nay bận rộn trong ngoài, rất nhiều chuyện phải xử lý. Giản Vi cũng không muốn quấy rầy anh.



Buổi tối ngày đó, đang nằm ở trên sô pha chơi điện thoại, đột nhiên nhớ tới Lâm Cẩn Ngôn nói trong lễ mừng của công ty muốn cùng cô nhày mở màn.



Cô ngồi dậy, hỏi ông anh trai đang ngồi ở một đầu ôm máy tính xử lý công việc:" Anh có biết khiêu vũ không?"



Chu Lâm Duyên không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi:" Nhảy như thế nào?"



Advertisement / Quảng cáo



"Chính là nam nữ nhảy cùng nhau."



Chu Lâm Duyên ngước mắt lên nhìn cô, cô giải thích:" Lễ mừng đầy năm của Lâm thị, không phải em sẽ cùng Lâm Cẩn Ngôn khiêu vũ sao?"



"Nga, phải không." Chu Lâm Duyên nhàn nhạt đáp một câu:" Vậy em đi tìm Lâm Cẩn Ngôn dạy cho em."



Giản Vi sửng sốt, nhìn chằm chằm Chu Lâm Duyên trong chốc lát, đôi mắt chớp chớp, lặng lẽ lại gần:" Anh, dạo này anh cứ kỳ kỳ sao ấy, có chỗ nào khó chịu sao?"



Chu Lâm Duyên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô em gái gian xảo của mình trong chốc lát, giơ tay xoa đầu cô, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ:" Nhờ phúc của em, Chu nữ sĩ giao phó cho anh trước tết phải dẫn bạn gái về nhà, bằng không liền không cho anh trở về nhà."



Giản Vi ngẩn ra, ngay sau đó ha ha cười rộ lên:" Đó không phải là chuyện tốt sao, anh cũng nên tìm bạn gái đi thôi,"



"Nhưng anh con không ai thèm." Mẹ Chu bưng trái cây từ trong bếp ra tới, dỗi con trai nói một câu.



Chu Lâm Duyên day day trán, ôm máy tính đứng lên:" Con sợ rồi."



Nói xong liền đi lên trên lầu.



"Ai, con làm gì đấy?" Bà Chu vội gọi anh ấy.



"Làm việc."



" Con liền biết đi làm việc, con dâu của mẹ tìm đến như thế nào đây?"



"......"