Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 9 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Thời điểm giữa tháng, thời gian thi cuối kỳ đã được thông báo khắp các lớp vào tuần cuối cùng của tháng 1.



Giản Vi nhập học vào tháng mười hai, học chưa đến một tháng. Nghĩ đến sắp phải thi cuối kì, khẩn trương đến nỗi hận một ngày không thể có 48 tiếng để cô có thể đọc sách.



Đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học đều không đi đâu, thời điểm các bạn học nghỉ ngơi, cô ngồi lại bàn để làm bài.



Tạ Nhu ngồi cùng bàn với cô, nhịn không được khuyên cô:"Vi Vi, bạn không cần phải khẩn trương như vậy đâu, chỉ là một kỳ thi cuối kì thôi mà, cứ làm hết khả năng của mình thôi."



Giản Vi đang làm một bài tập Tiếng Anh, nghe thấy bạn cùng bàn của mình nói như vậy thì lắc đầu,không ngẩng đầu nói:" không được, có rất nhiều câu mình vẫn chưa hiểu."



Tuy chỉ là xếp thứ hạng trong lớp, nhưng cô không muốn bản thân phải đội sổ. Cơ hội đi học có được không dễ, cô không thể phụ chính mình, càng không thể phụ sự giúp đỡ của Lâm Cẩn Ngôn được.



Tạ Nhu thở dài nói:" Mình cảm thấy bạn quá vất vả."



Giản Vi lắc đầu:" Vẫn còn tốt hơn lúc trước rất nhiều".



Tạ Nhu không biết tiếp theo nên nói như thế nào, vỗ vỗ bả vai cô đứng dậy đi ra ngoài.



Giang Lẫm từ bên ngoài đi vào, thấy Giản Vi đang vùi đầu vào làm bài tập, thấy bên cạnh cô trống không, khóe miệng gợi lên một tia cười,hai tay đút trong túi quần, hướng chỗ Giản Vi mà đi tới, chân dài nên chỉ vài bước là đến nơi, ở chỗ của Tạ Nhu ngồi xuống.



Giản Vi sửng sốt,ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.



Giang Lẫm lưng dựa vào vách tường, khoanh tay trước ngực, trong mắt ý cười thâm sâu nhìn Giản Vi chằm chằm.



Giang Lẫm khuôn mặt tuấn tú, khi cười lên lại càng mê người.



Giản Vi bị cậu nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng, hỏi:" cậu, cậu nhìn mình làm gì?"



Giang Lẫm cười đùa mà trả lời cô:" nhìn người đẹp".



Giản Vi lần đầu tiên được khen một cách thẳng thắn như vậy, mặt nóng lên rồi tức khắc trở nên đỏ rực, nói:" cậu đừng nói bậy."



Cô đỏ mặt cúi đầu, không phản ứng trước sự trêu đùa của Giang Lẫm.



Giang Lẫm nhìn khuôn mặt với nước da trắng của cô vì thẹn thùng mà chuyển sang màu hồng phấn, trong mắt ý cười càng sâu. Cậu tiến lên, ở bên tai cô thấp giọng hỏi:" Giản Vi, mình đổi chỗ ngồi với Tạ Nhu được không?"



Cậu dựa gần, khi nói chuyên từng đợt hơi thở ấm áp phả vào tai Giản Vi. Cô theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, nghiêng đầu nhìn, hỏi:" vì cái gì?"



Giang Lẫm cười, nói:" mình thành tích tốt hơn Tạ Nhu, có thể giúp cậu học bổ túc"



Giản Vi nhấp nhấp môi, lắc đầu nói:" vẫn là quên chuyện ấy đi."



Giang Lẫm khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt ý cười chưa giảm hỏi cô:" vì sao vậy?"



Giản Vi thành thật trả lời cậu:" mình không thích ngồi cùng bạn học nam."



Giang Lẫm sửng sốt, ngay sau đó bỗng nhiên bật cười, xoa nhẹ đầu cô,khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, " Giản Vi, dù cậu muốn hay không đều rất đơn thuần."



Giản Vi sờ sờ tóc, nhíu mày né tránh:" cậu đừng chạm vào mình."



Giang Lẫm cười thành tiếng:" được được được, không chạm vào cậu."



Cậu cười rồi đứng lên, cúi người nói nhỏ vào tai Giản Vi:" GiảnVi, mình chờ cậu."
Mấy người họ vội lấy lại tinh thần, vội vàng đem giày tới đưa cho Lâm Cẩn Ngôn:" tổng.... tổng giám đốc...."



Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy, nhìn xuống cỡ giày.



Nếu như anh nhìn không nhầm thì Giản Vi cũng đi giày cỡ 35.



Nhớ tới cô đôii giày đã cũ đến không thể cũ hơn, trời mưa liền bị ướt,Lâm Cẩn Ngôn vô cùng tự nhiên lấy đôi giày, hỏi:" bao nhiêu tiền, tôi mua."



Mấy cô gái bị dọa sợ đến trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời đều không thể nói câu nào.



Triệu Tình lấy lại tinh thần, vội lắc đầu:" không cần, không cần trả tiền! nếu ngài thích ngài có thể cầm lấy đi!"



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn một cái, lấy ví tiền từ trong túi ra, ước chừng khoảng một ngàn đưa cho Triệu Tình hỏi:" đủ không?"



Giày mùa đông đó chỉ 600 tệ.



Triệu Tình vội lắc đầu:" đủ rồi."



Lâm Cẩn Ngôn đưa tiền cho cô, rồi trực tiếp đem giày vào trong văn phòng.



Lâm Cẩn Ngôn vừa rời đi, đại sảnh nháy mắt sôi trào.



" trời! đại boss là đang yêu đương đó!"



" lúc còn sống mà có thể nhìn thấy đại boss yêu đương, cmn, quả thật là thần kỳ!"



" Oa! thật một lần muốn được diện kiến tổng tài phu nhân!khẳng định là rất xinh đẹp!"



" Làm sao mà cô biết?"



" Chính là ánh mắt đó, Tô đại mỹ nhân còn không để ở trong mắt, ngài ấy để ý đến, không biết đối phương phải đẹp đến mức nào."



" Cô nói rất đúng"



"......"



Ngoài sảnh bàn luận sôi nổi, trong văn phòng, Mạnh Dao không nén nổi tò mò, hỏi một câu:" Giám đốc Lâm, giày này có phải cho Giản tiểu thư đúng không?"



Lâm Cẩn Ngôn đang xử lí văn kiện, nghe câu hỏi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ "ừ" một tiếng.



Mạnh Dao cười cười nói:"Lần đầu tiên thấy ngài đối với một cô gái tốt như vậy."



Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía Mạnh Dao:" rõ ràng như vậy à?"



" Đúng vậy!"



"......"



Sau khi Mạnh Dao rời khỏi, Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm đôi giày ở trên bàn, thật lâu sau mày khẽ nhíu lại.



Anh sợ mình bị điên rồi?