Lạc Mai Phong

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Viễn thủy kiêm thiên tịnh, cô thành ẩn vụ thâm.



Hồ nước mênh mông nối tiếp nhau về phía chân trời, trên sông, có chiếc thuyền lớn chậm rãi trôi xuôi dòng. Trên thuyền ngoại trừ người lái thuyền cùng thị vệ, chỉ có một bạch y thiếu niên ngồi trong thuyền, cầm ly độc ẩm. Từ xa nhìn vào, hàn giang yên vũ, giống như một bức tranh sơn thủy mặc.



Một tên thị vệ tiến lên nói: “Hoàng..... Công tử, giờ thân (giờ thân: từ 15h-17h) đã qua, sợ là người kia sẽ không đến.”



Bạch y thiếu niên lắc lắc đầu: “Đợi thêm một lát. Hắn chưa bao giờ thất hẹn, cho dù không thể đến, cũng sẽ nhờ người báo tin.” Nâng ly rượu lên, khẽ uống một ngụm. Ngón tay y như gọt dũa từ ngọc, phảng phất như vương tôn công tử, thế nhưng nhìn kỹ lại, trên dung nhan tuấn mỹ một đôi mâu quang lăng lệ bức người, chỉ có khi lông mi cong vút rủ xuống, mới che được duệ quang thường nhân hiếm thấy.



Lại một khoảng nữa trôi qua, nơi phương xa cách thuyền còn khoảng mấy chục trượng có một chiếc thuyền lá nhỏ tiến đến, một hắc y nam tử đứng nổi bật trên thuyền, gió nổi lên phần phật, quét qua dưới tay áo hắn, hiển nhiên thuyền đang chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng thuyền nhỏ lại không người léo lái, đây là do nam tử trên thuyền dụng nội lực điều khiển.



Lúc còn cách thuyền lớn khoảng hai ba trượng, nam tử nhón chân, đạp lên đầu thuyền, thân thuyền hơi trầm xuống, hắn đã vươn người phóng đi, chậm rãi dừng lại trên thuyền lớn ngay vị trí bạch y thiếu niên kia.



“Lan đệ, thứ lỗi ta đến trễ.” Hắc y nam tử cười cực kỳ cởi mở, “Ta nguyện tự phạt ba chén.”



“Sở đại ca, ngươi đã đến rồi.” Trên dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên kia lộ ra tươi cười, vội vàng đứng dậy tiến lên, muốn ôm lấy hắn.



Sở Phong Lạc rất tự nhiên tránh đi cái ôm của y, cười với y: “Đúng vậy, trên đường gặp phải một số việc nên đến trễ.” Hắn tự cố tự địa đi vào trong khoang tàu, tự châm tự ẩm ba chén, quay mặt nhìn phía bên kia sông, trên mặt thoáng hiện qua chút khốn khổ, nhưng lại lập tức chuyển cười, “Đây là Phần tửu ủ ba mươi năm, Lan đệ, nguyên lai ngươi còn nhớ rõ.”



Bốn năm trước, lần đầu tiên họ gặp nhau, chính là khi Sở Phong Lạc gặp phải Phượng Lan đang hôn mê trong tuyết, bấy giờ trời đông giá rét, Sở Phong Lạc dùng một bình rượu mạnh, mới cứu tỉnh được Phượng Lan đã tê cóng.



Phượng Lan thấy Sở Phong Lạc tránh mình, sắc mặt bỗng nhiên thoáng hiện qua chút âm trầm, lộ ra dáng tươi cười rồi mới từ từ xoay người, nói: “Đúng vậy, Sở đại ca, ta sao có thể nào quên chứ? Đó là kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau.” Từ lúc mới quen nhau họ đã lấy làm tâm đầu ý hợp đến tận nay, một năm luôn luôn gặp nhau hai ba lần.



Thuở ban đầu Sở Phong Lạc đối y giống như huynh đệ, hai người kề vai sát cánh, thập phần thân thiết, ai ngờ từ lần gặp mặt nửa năm trước, Sở Phong Lạc tựa như lúc này, con người hoàn toàn thay đổi, khi đó so với bây giờ còn muốn thảm hơn, hình dáng tiều tụy, sắc mặt chán chường suy sụp, như là đại biến gì đó. Chính là vô luận y hỏi thế nào, hắn vẫn kiên trì không nói. Thế nhưng hai người đã không còn như trước nữa, Sở Phong Lạc đối y, luôn tận lực duy trì một loại khoảng cách.



Sở Phong Lạc cười nói: “Sở đại ca trí nhớ không tốt, đã quên rồi!”



Phương Lan thần sắc không đổi, thản nhiên nói: “Vậy sao? Nguyên lai ngươi đã quên.” Có mắt đều nhìn ra, Sở Phong Lạc đối y đã không thể sánh bằng trước kia..... Hai người tuy rằng một năm không gặp được mấy lần, nhưng tương giao cũng vô cùng tốt, thường hay ngủ chung giường, hiện tại đừng nói là ngủ chung giường, ngay cả đụng chạm thông thường cũng không thể nữa.



Nguyên lai, hắn đương nhiên đã biết, biết mình từ hai năm trước đã bắt đầu đối hắn nảy sinh ái mộ chi ý.



Màu mắt Phượng Lan dần dần chuyển thâm.



Hắn biết, cho nên muốn trốn tránh sao?



Sở Phong Lạc mỉm cười đứng dậy: “Lan đệ, tuy rằng ngươi không nói, nhưng ta cũng biết, ngươi xuất thân danh môn vọng tộc, nhất định là đạt quan hiển quý chi hậu, ta là thôn dân sơn dã, chúng ta nên ít gặp mặt là tốt nhất.”



“Chẳng lẽ hiện tại số lần chúng ta gặp mặt rất nhiều ư?”



Sở Phong Lạc thấy Phượng Lan muốn sinh khí, định đưa tay vỗ vỗ vai y an ủi, khoảng cách không còn xa, bỗng dưng dừng lại, thu tay lại nói: “Lan đệ, nói thẳng ra cũng tốt, sau này ta muốn ẩn cư sơn lâm, không bao giờ xen vào thế sự nữa, ngày sau..... không thể nào gặp ngươi nữa.”



Trong mặt Phượng Lan dường như có chút gì đó trầm xuống, con ngươi thâm trầm như nước sông, nhưng chỉ trong nháy mắt lại lập tức cười lên: “Một khi đã vậy, ta cũng không muốn làm khó. Sở đại ca, nếu đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, không bằng nhất túy phương hưu đi.”



(nhất túy phương hưu: uống đến say mới ngừng, thường đi chung với không say không về)



Sở Phong Lạc cười lên, nói: “Tri kỷ tương ước, tất nhiên phải lấy thân thực hiện, có gì không thể?”



Phượng Lan cười nói: “Làm khó Sở đại ca vẫn xem ta là tri kỷ.”




Thần sắc Phượng Lan vốn đang khinh liên mật ái đột nhiên trầm xuống, hung hăng xoa nắn phần thân của Sở Phong Lạc, nhìn sinh vật yếu đuối này ở trong tay mình run rẩy cương lên, thì không đụng vào nữa, dùng hạ thân đã sớm cương cứng của mình, nhắm ngay cúc huyệt của Sở Phong Lạc.



Sở Phong Lạc cảm giác nơi trước nay chưa từng bị người khác đụng chạm, bị một nam tử trẻ tuổi với xích thốn khó có thể tưởng sát nhập, toàn thân đau đến tựa như bị người cắm một lưỡi dao sắc bén vào giữa, cơ hồ bị xẻ thành hai nửa, Sở Phong Lạc tuy rằng miễn cưỡng chịu đựng, nhưng vẫn không khỏi nặng nề hít thở.



Ánh mắt hắn rả rời, cảm giác toàn thân đều bị thay thế bằng thống khổ, cảm nhận Phượng Lan tiến vào cơ thể mình, bản thân chỉ có thể bị cưỡng bức tiếp nhận thể tích hoàn toàn không thể thể thừa nhận này, mà Phượng Lan vẫn chưa tiến vào hoàn toàn.



Bỗng dưng có một loại cảm giác không biết nên khóc hay cười.



Mình vậy mà lại bị chính nam nhân xem như đệ đệ cường bạo.



“Phượng Lan, ngươi..... sẽ trả giá đắt..... cho chuyện này!” Sở Phong Lạc nghiến răng nghiến lợi, nói một cách đứt quãng.



“Vậy sao?” Phượng Lan lộ ra một tia cười ấm áp, bỗng nhiên động thân một cái, cắm thẳng vào nơi tận cùng, để cho phần thân kiên đĩnh của mình hoàn toàn tiến vào trong thân thể mà y đã mơ tưởng không biết bao nhiêu lần.



Y yêu người này đến điên cuồng, chỉ là người này vẫn luôn khiến y thất vọng, nếu như vậy, cũng chỉ còn con đường hủy diệt này.



“Sở Phong Lạc, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, ngươi cả đời này, đã bị ta nắm lấy.” Đôi môi đỏ thắm trên dung nhan tuyệt mỹ khẽ động, ngay tại trong tình ái uống nhiệt, dường như cũng không làm suy giảm chút nào thể lực của y, vẫn lãnh tĩnh đến kinh người.



“Sở Phong Lạc, ta không phải họ Phượng, ta họ Tiêu, Tiêu Viễn Lan, nhớ kỹ tên ta.” Động tác của y thập phần từ tốn, lực đạo lại mạnh kinh người, tựa như muốn đem thanh âm của bản thân khắc sâu đến tận cùng tâm hồn của Sở Phong Lạc.



Sở Phong Lạc run lên nhè nhẹ, cơ hồ khó mà tin vào lỗ tai của mình. Tiêu là quốc họ, mà tên kiêng kị của đương kim hoàng thượng chính là hai chữ Viễn Lan.



Đau đớn cực độ cùng khoái cảm loáng loáng thoáng thoáng từ hậu đình truyền đến chứng thật hắn tuyệt không lâm vào ảo cảnh, hắn đang bị một quân chủ chí tôn vô thượng xâm phạm bộ vị kia.....



Những điểm đáng ngờ trước nay chưa từng nghĩ qua bỗng dưng dồn dập kéo đến, chẳng trách Phượng Lan đối tiền tài quyền thế dửng dưng, chẳng trách gia tộc Phượng Lan có thủ đoạn tàn nhẫn đấu đá nhau, chẳng trách trên người Phượng Lan luôn có một loại khí thế tôn quý không thể địch nỗi, đó vốn là khí thế vương giả.....



“Ngươi vẫn luôn..... gạt ta.....” Hậu đình bị trừu sáp đau đớn cùng khoái cảm kèm theo khiến Sở Phong Lạc càng không ngừng thở dốc, càng khiến hắng khổ sở hơn chính là, Lan đệ trước nay chưa từng thành thật với hắn.



Tiêu Viễn Lan vô pháp hồi đáp, lúc ban đầu là đề phòng, đến sau đã không biết phải nói với hắn thế nào, mà hiện tại sự thật hắn xâm phạm Sở Phong Lạc cũng khiến giữa hai người hình thành một vực sâu khó mà lắp đầy.



Sở Phong Lạc nhất định sẽ không yêu y, một khi đã vậy, y còn cầu mong xa xỉ gì nữa?



Tiêu Viễn Lan không chút lưu tình gia tăng động tác dưới thân, tựa như cảm giác thống khổ chết lặng trong lòng có thể qua động tác này phát tiết ra. Y đã đối với hắn rất tốt, cũng đã cho hắn thời gian hai năm để thích ứng, vốn quan hệ hai người không tệ, nhưng chính từ nửa năm trước, Sở Phong Lạc trở nên thập phần lạnh nhạt, cho dù là hai người thập phần bí mật gặp gỡ, cũng rất ít đáp ứng.



Nghĩ đến Sở Phong Lạc có thể vì biết tình cảm giấu kín này mà cảm giác buồn nôn, Tiêu Viễn Lan dùng ngôn từ khẩn thiết đưa ra thỉnh cầu gặp mặt này đây, đưa ra dự định giữ Sở Phong Lạc vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Nếu không thể khiến hắn thích mình, ít nhất cũng phải để mình có thể thường xuyên nhìn thấy hắn.



Bên trong siết chặt khiến động tác của Sở Phong Lạc thập phần chậm chạp, nhưng lại càng kịch liệt hơn, làm Sở Phong Lạc có một loại cảm nhận sâu sắc tựa như hậu đình bị xé rách.



Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Sở Phong Lạc cảm giác bên trong dũng đạo bị sát nhập có một dòng nhiệt lưu phun trào, sợ hãi không thể lường trước khiến thân thể Sở Phong Lạc nháy mắt cứng ngắc.



Vốn nghĩ đến..... Đời này sẽ không cùng bất kỳ ai có giao cấu (quan hệ).....



Sở Phong Lạc lâm vào trạng thái thất thần đờ đẫn suy nghĩ.



Tại trong khoái cảm cùng đau đớn càng ngày càng cường liệt đan xen nhau, thắt lưng tựa như bị bẻ gẫy, Sở Phong Lạc có một loại ảo giác sẽ bị Tiêu Viễn Lan áp chết, ý thức rơi vào mơ màng, chuyện cũ nửa năm trước dần dần hiện lên trong đầu.