Lạc Mất Một Người Thương
Chương 147 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Sau khi suy nghĩ kỹ Hạ Chí Xuyên quyết định chuyển nhường quyền kinh doanh Cổ Triệt lại cho Diệp Hạ Lam dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của ba mẹ cô, tình cảm của anh và cô đã đi vào bế tắc chưa kịp nở đã úa tàn nên Hạ Chí Xuyên cũng hết hy vọng anh quyết định sẽ ra nước ngoài một thời gian cho khay khỏa và cả né tránh hôn sự gượng ép với Nhan Thư Vân.
Cả Thịnh gia cũng biết chuyện Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam tái hợp ai cũng vui vẻ chúc mừng.
Những ngày bình yên trở lại phải chăng hạnh phúc đã quay trở lại với tất cả mọi người.
Sáng nay, Diệp Hạ Lam đang ngồi ở phòng khách uống một ly sữa và xem tivi thì thấy trên bản tin một tin giật gân: “Vào lúc 10 giờ tối ngày hôm qua nữ phạm nhân Hạ Mạt từng là minh tinh một thời đã trốn khỏi trại giam, cô ấy hiện tại đang được xem là một tội phạm nguy hiểm vì trước khi rời khỏi trại giam cô ta đã để lại một dòng chữ viết bằng máu “Tôi nhất định đòi lại tất cả những gì thuộc về mình”, lệnh truy nã Hạ Mạt đã được thông cáo toàn quốc, ai nhìn thấy phạm nhân này vui lòng báo với cảnh sát”.
“Xoảng”.
Thịnh Khải Luân nghe tiếng ly vỡ vội từ dưới bếp chạy lên, anh thấy Diệp Hạ Lam đứng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi vì trên đó là bức ảnh chụp lại bút tích mà Hạ Mạt để lại, dưới nền nhà là mảnh vỡ thủy tinh và sữa vung vẫy khắp nơi.
Thịnh Khải Luân bước tới nắm lấy bàn tay của Diệp Hạ Lam: “Em không cần phải sợ, anh nhất định không để cô ấy làm hại em và Thiên Duệ đâu”.
Diệp Hạ Lam đẩy Thịnh Khải Luân ra vẻ mặt cô rất căng thẳng: “Làm sao em có thể tin anh đây, anh cũng từng nói sự xuất hiện của cô ta sẽ không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em và anh nhưng rốt cuộc thì sao hả?! Cô ta muốn làm gì em cũng được nhưng nếu dám động đến một sợi tóc của Thiên Duệ thì em dù liều cả cái mạng này cũng nhất định bắt cô ta trả giá thật đắc”.
Thịnh Khải Luân choàng tay ôm Diệp Hạ Lam vào lòng, giọng nói của anh nghe rất ấm áp: “Em đừng sợ lần này anh có thể thề với trời đất toàn tâm toàn ý bảo vệ em và con tuyệt đối không hai lòng, nếu anh làm trái lời thề thì sẽ chết không toàn thây được chưa???”.
Từ lúc biết Hạ Mạt trốn trại Diệp Hạ Lam luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm lo âu mới có mấy ngày thôi mà cô đã xuống mấy cân vì lo lắng.
Thịnh Khải Luân nghiêm túc đáp: “Anh không có đùa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Thiên Duệ đâu???”.
Diệp Hạ Lam bắt đầu hoảng loạn lên: “Lúc nãy em đến đón con thì cô giáo bảo là người thân đến đón rồi, anh không đón con vậy thì ai đón chứ?”.
“Em bình tĩnh lại đã để gọi anh gọi về Thịnh gia trang xem sao, biết đâu ông bà nội hoặc ba mẹ đã đón Thiên Duệ thì sao?”.
Sau khi gọi điện về Thịnh gia trang sắc mặt của Thịnh Khải Luân cũng trở nên nghiêm trọng, Diệp Hạ Lam vội hỏi: “Sao rồi anh bên đó có ai đón Thiên Duệ không?”.
Thịnh Khải Luân không trả lời nhưng sắc mặt của anh đã nói lên tất cả.
“Chắc chắn là cô ta rồi…là Hạ Mạt bắt Thiên Duệ đi rồi’.
Thấy Diệp Hạ Lam hoang mang tột độ Thịnh Khải Luân liền lên tiếng an ủi cô: “Không sao đâu, anh nhất định sẽ tìm được Thiên Duệ cho em”.
24 giờ trôi qua tung tích của Thiên Duệ vẫn không xác định được, cảnh sát và các lực lượng tìm kiếm cứu nạn cứu hộ cũng ra quân tìm người nhưng vẫn không có kết quả.
Diệp Hạ Lam khóc hết nước mắt, ở Thịnh gia trang không khí cũng không khá hơn là mấy, ai cũng mang vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đêm khuya, Thịnh Khải Luân nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, người nói chuyện với anh là giọng nam: “Làm phiền Thịnh tam thiếu 12 giờ tối mai mang theo 100 tỷ đến nhà kho bỏ hoang ở đường XXX và tuyệt đối không được báo cảnh sát nếu không chờ nhận xác con trai của anh đi là vừa”.
Diệp Hạ Lam ngồi bên cạnh Thịnh Khải Luân, cô nghe rõ từng chữ nên càng hoảng sợ hơn nữa: “Chắc chắn là bọn bắt cóc tống tiền rồi giờ phải làm sao đây Khải Luân”.
Thịnh Khải Luân cho Diệp Hạ Lam một ánh mắt trấn an rồi lên tiếng: “Yên tâm đi bằng mọi giá anh nhất định sẽ bảo vệ con của chúng ta”.