Lạc Mất Một Người Thương
Chương 23 :
Ngày đăng: 11:52 19/04/20
Lúc Thịnh Khải Luân vào phòng, Diệp Hạ Lam liền xách ba lô đi ra khỏi phòng để tránh bị anh gây sự.
Diệp Hạ Lam vừa bước ra khỏi nhà là đã thấy Tiêu Hoài Du đứng trước cổng chờ sẵn, thấy Diệp Hạ Lam đi tới Tiêu Hoài Du liền cúi đầu dáng vẻ vô cùng cung kính “ Chào buổi sáng tam thiếu phu nhân”.
Diệp Hạ Lam cũng chào lại Tiêu Hoài Du “ Chào anh thư ký Tiêu…anh tới tìm Khải Luân sao? anh ấy đang ở bên trong đó anh vào đi”.
Tiêu Hoài Du lắc đầu “ Tôi không tới tìm tam thiếu, từ ngày hôm nay tôi sẽ là tài xế đưa đón tam thiếu phu nhân đi học”.
Diệp Hạ Lam liền xua tay “ Ơ không cần đâu thư ký Tiêu à, tôi tự mình đi tới trạm tàu điện ngầm là được rồi, tôi không muốn làm phiền anh đâu”.
Đột nhiên giọng của Thịnh Khải Luân vang lên “ Chẳng phải gả cho tôi là cũng vì được đi xe sang trọng, ở nhà cao cửa rộng, tiền xài cả đời không hết hay sao…còn bày đặc giả vờ thanh cao”.
Diệp Hạ Lam quay người lại thì thấy Thịnh Khải Luân mặc tây trang màu xanh lam áo sơ mi bên trong màu trắng, anh tùy tiện mở hai nút áo cổ để lộ ra xương quai xanh, hai tay cho vào túi quần dáng vẻ thư thả nhìn cứ như nam thần.
Diệp Hạ Lam rũ mắt xuống “ Em gả cho anh không phải vì những thứ mà anh đã nói…nhà cửa, xe cộ, tiền bạc em đều có thể tự mình tạo ra không nhất thiết là phải dựa dẫm vào anh…trước đó không có anh em vẫn có thể sống tốt cơ mà...”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi mỉm cười như có như không “ Trên đời chỉ cần có tiền là có tất cả cơ mà…cô có dám nói cô gả cho tôi không phải vì tiền đi, nếu tôi là một thằng ăn mày đầu đường xó chợ liệu cô có cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi hay không hả???…hay là vì cái vị trí tam thiếu phu nhân của Thịnh gia mà cô bất chấp thủ đoạn”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi mỉm cười như có như không “ Trên đời chỉ cần có tiền là có tất cả cơ mà…cô có dám nói cô gả cho tôi không phải vì tiền đi, nếu tôi là một thằng ăn mày đầu đường xó chợ liệu cô có cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi hay không hả???…hay là vì cái vị trí tam thiếu phu nhân của Thịnh gia mà cô bất chấp thủ đoạn”.
“Tiền bạc không mua được tất cả đâu Khải Luân à, nếu không ngày hôm nay đã không có một Thịnh Khải Luân mạnh khỏe đứng ở đây mà lăng mạ em đâu…còn nữa, anh cứ thử trở thành một tên ăn mày đầu đường xó chợ đi rồi sẽ biết em có cam tâm tình nguyện gả cho anh hay không”.
“ Cô…giỏi lắm”.
“ Cũng không còn sớm nữa, xin phép anh em đi học”.
Diệp Hạ Lam ngồi vào xe của Tiêu Hoài Du, xe chạy đi, Thịnh Khải Luân đứng nhìn theo với vẻ mặt tức giận “ Dám trả treo với mình đúng là ăn gan hùm rồi mà…cứ chờ đó tôi nhất định bắt cô đầu hàng vô điều kiện cho mà xem”.
Tiêu Hoài Du nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt của Diệp Hạ Lam rất kém nên liền lên tiếng hỏi “ Tam thiếu phu nhân cô không vui vì mấy lời mà tam thiếu nói lúc nãy sao??”.
Diệp Hạ Lam ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài Du rồi nói “ Không phải…tôi rất sợ đi xe hơi mỗi lần đi xe hơi tôi đều cảm thấy lo lắng và sợ hãi, cảm giác rất tù túng khó chịu”.
Tiêu Hoài Du nhíu mày “ Tại tam thiếu phu nhân lại sợ đi xe hơi chứ?”.
“ Không giấu gì anh lúc tôi lên 8 tuổi cả gia đình tôi đều mất trong tai nạn giao thông cho nên tôi luôn bị ám ảnh mỗi khi bước chân lên xe hơi”.
Tiêu Hoài Du gật đầu ra vẻ thông cảm “ À hèn gì mà lần trước tam thiếu đến trường đón cô về nhà tôi thấy sắc mặt cô không tốt “.
Diệp Hạ Lam cười nhạt “ Anh ấy lái xe với tốc độ quá nhanh làm tôi thấy sợ hơn bình thường”.
Tiêu Hoài Du nhìn Diệp Hạ Lam rồi mỉm cười động viên cô “ Tam thiếu phu nhân cứ yên tâm tôi sẽ chạy chậm, nhất định đưa đón cô đi về an toàn”.
“ Cảm ơn anh thư ký Tiêu, mà anh đừng gọi tôi là tam thiếu phu nhân nữa cứ gọi là Hạ Lam đi”.
“ Dạ tôi hiểu rồi”.
Thịnh Khải Tề đến trường thì vô tình gặp cậu em trong lớp nghệ thuật gốm sứ ở cantin, Trình Dạng vẫy tay rồi chạy tới chỗ của Thịnh Khải Tề ngồi “ Anh Khải Tề sao dạo này không thấy anh qua lớp của em chơi vậy, cũng không thấy anh đến câu lạc bộ ghitar luôn, bộ có chuyện gì xảy ra hay sao vậy anh?”.
Thịnh Khải Tề nhìn Trình Dạng rồi khẽ mỉm cười nhạt “ Không có, tại dạo này anh đang tập trung vào tác phẩm dự thi cho nên không có thời gian đến câu lạc bộ ghitar sinh hoạt cùng mọi người”.
Trình Dạng cười một cách trẻ con “ Hì hì vậy mà em cứ tưởng anh giận ai nên không thèm tới chứ”.
“ Anh mà giận được ai quá 1 ngày đâu chứ”.