Lạc Vương Phi

Chương 100 : Khê, Thần quyết đấu

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Ads     Tướng phủ, trong Lạc viên.



Bóng đêm ngày càng thâm trầm, đại phu nhân lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được: Vật phẩm trong phòng lớn nhỏ đều không bị mất, tối qua, tên hắc y nhân đến tận cùng là cầm đi cái gì, lúc nhìn hắn nhét vào trong tay áo, hình dạng của vật đó, hình như là một …. trang giấy…



Ý thức được điểm ấy, đại phu nhân đột nhiên nâng lên mí mắt: không xong, sự tình không ổn!



Đại phu nhân nhấc chăn trên người ra, đang muốn xoay người xuống giường, một đạo bạch quang từ ngoài cửa sổ phi vào, bắn thẳng vào bên cạnh giường đại phu nhân.



“Người nào?” Đại phu nhân gầm lên một tiếng, cầm lấy thư tín, bóng dáng nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ, rất nhanh nhìn khắp mọi nơi, nhưng đập vào trong mắt chỉ là một mảnh trống giỗng, im ắng, không có âm thanh dị thường nào.



Xác nhận là không có ai, Đại phu nhân mới cầm thư tín lên, mở ra xem, nhất thời đáy mắt tràn ngập khiếp sợ cùng bối rối: “Người đâu, mau tới, đi Bích trang”.



Bích trang, cũng chính là nơi mà thị vệ Lạc vương phủ và hắc y nhân xảy ra hỗn chiến, lúc này sớm đã máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, cho thấy vừa rồi trận chiến hết sức ác liệt. Liếc mắt nhìn lại, thi thể chất đống như núi, máu trên mặt đất vẫn chưa đọng lại chảy đến chỗ trũng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.



Ngô Phi dẫn người đem những thi thể kiểm tra một lần, không một người còn sống, mà ở nơi này, tất cả đều là người của Đại phu nhân, người của kẻ địch, một khối thi thể cũng không lưu lại: Đối phương xác thực thật thông minh, đủ tỉnh táo, cũng đủ giảo hoạt, không lưu lại bất cứ dấu vết nào để bọn họ có thể truy ra, đến tột cùng là người phương nào lớn mật như vậy, dám cùng Vân Bích Lạc ta đối chọi.



Đáy mắt sắc bén của Đại phu nhân đều là hàn quang cùng tức giận thay nhau hiện ra, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận cũng vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo.



Tức chết ta, thực sự tức chết ta, dám thiết kế người của Vân Bích Lạc ta, nếu để cho ta bắt được ngươi, sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ngũ mã phân thây, lột da sách cốt, nghiền xương thành tro.



“Phu nhân” Ngô Phi đi đến bên cạnh người Đại phu nhân, dường như muốn bẩm báo điều gì.



Ngô Phi lộ ra chút khó xử, muốn nói lại thôi, Đại phu nhân đã đoán được kết quả, bàn tay đột nhiên nắm chặt, đem thư tín hung hăng ném đu, trên khuôn mặt xinh đẹp của đại phu nhân càng văn vẹo nghiêm trọng.



“Đem bọn họ, an tang cho thật tốt”. Người này thật thông minh, toàn bộ kế hoạch bố trí thập phần chu đáo, mặc cho bọn họ như thế nào cẩn thận vẫn không thể tìm được manh mối. Người của mình chết hết, manh mối bị gián đoạn, mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn chóp mũi, đại phu nhân tất nhiên là không muốn đứng lại ở nơi này, đem mọi chuyện giao lại cho Ngô Phi, chính mình mang theo vài tên thị vệ trở lại Tướng phủ.



Đại phu nhân đi rồi, Ngô Phi mới đem thư tín đã bị máu tươi tẩm ướt đẫm nhặt lên, mở ra xem, thế nhưng nội dung cùng với thư tín của những người đã chết hoàn toàn giống nhau, trên thư viết: Việc gấp triệu tập, hôm nay giờ hợi (buổi tối từ chín giờ đến mười một giờ), vẫn ở chỗ cũ! Cuối thư không có kí tên, chỉ có ấn kí hoa mai là dấu hiệu đặc trưng của đại phu nhân.



Trong phủ thừa tướng, lẫn trong thế lực ám vệ của đại phu nhân chắc chắn có phản đồ, nếu không, địch nhân không có khả năng biết rõ phương pháp liên lạc của bọn họ như vậy.



Đại phu nhân sau khi trở lại tướng phủ lập tức phát ra tín hiệu, triệu tập mười cơ sở ngầm của mình ở kinh thành.



Trong lúc chờ đợi cơ sở ngầm của mình hồi phủ, đại phu nhân đem ấn kí lấy ra, phát hiện trên đồ án có sự thay đổi, hiển nhiên là mới dùng qua không lâu, mà trong thời gian gần nhất, đại phu nhân cũng không có dùng qua ấn kí.



trên bàn, trang giấy nhìn có vẻ giống nhau, nhưng nếu tinh tế vuốt phẳng sẽ phát hiện, cảm xúc là không giống.



Đại phu nhân im lặng suy nghĩ: tối qua, người nọ lẻn vào phòng, đã động tay động chân trên trang giấy cùng ấn kí, dẫn thế lực của bà đến Bích trang, sau đó, một lưới bắt hết…



“Tối qua, Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần, bốn người bọn họ có động tĩnh gì?”



Tối qua, hắc y nhân lẻn vào tướng phủ cùng đại phu nhân so chiêu võ công cao cường, hiện tại trên đời ngoại trừ tuyệt thế tứ công tử, có rất ít người có võ công có thể đạt được cảnh giới như vậy.



Đương nhiên, trên giang hồ người tài giỏi rất nhiều, người nọ cũng có thể không phải là tuyệt thế tứ công tử, cho nên đại phu nhân mới đem cơ sở ngầm của mình triệu hồi, nếu bốn người tối qua thực sự không có động tĩnh, bà lại sai người tiếp tục đi điều tra cũng không muộn.



Những cơ sở ngầm này năng lực phi phàm, đối với chính mình cũng tuyệt đối trung thành, lời nói của bọn họ tuyệt đối có thể tin.



“Hồi phu nhân, tối qua Lăng Khinh Trần tất cả đều bình thường, sau khi hắn xử lý xong chuyện của Lăng phủ đã là giờ tý (buổi tối từ 11 giờ đến khoảng 1 giờ sáng), không ra khỏi đại môn, trực tiếp đi nghỉ. một cơ sở ngầm tiến lên bẩm báo.



“Hồi phu nhân, tối qua Lãnh Tuyệt Tình có đến Lạc vương phủ, gần giờ hợi hắn trở lại trà lâu, vẫn chưa ra khỏi đại môn”. một cơ sở ngầm khác bẩm báo.



“Hồi phu nhân, tối qua sau khi Lãnh Tuyệt Tình đi rồi, Lạc vương Nam Cung Quyết cùng với vương phi Lạc Mộng Khê trở về phòng…thân thiết…”. Thuộc hạ sợ chính mình xem thời gian dài, sẽ bị dục hỏa đốt người, khó có thể điều khiển cảm xúc, cho nên rời xa phòng ngủ của bọn họ. Bất quá thuộc hạ cam đoan, tối qua Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê vẫn không ra khỏi vương phủ, bởi vì thanh âm ân ái của hai người, vẫn giống như hai ngày trước vang lên cả đêm.



“Hồi phu nhân, tối qua Hạ Hầu Thần ở lê hoa uyển cùng với mấy tên công tử uống rượu, nghe nhạc, bất quá…”



“Bất quá cái gì?” Đại phu nhân có chút không kiên nhẫn: “sự tình nháo đến bây giờ, người chết vô số, chúng ta tổn thất thảm trọng, có việc cứ nói thẳng, không cần lề mề.”



“Hạ Hầu thái tử trên đường dìu nhị tiểu thư đi nhã gian nghỉ ngơi, đã rời khỏi thuyền hoa …” thuộc hạ không tiện đi qua.



“Phải không?” Hạ Hầu Thần là đối tượng đại phu nhân dùng hết tâm cơ muốn mượn sức, bà không hi vọng người tối qua lẻn vào phòng bà, trộm đi trang giấy, hại chết thủ hạ của bà lại là Hạ Hầu Thần.



Huống chi, tối qua Hạ Hầu Thần cùng Tử Hàm cùng một chỗ, hắn là hắc y nhân tính cũng không lớn.



“Phu nhân, theo tin tức đáng tin cậy, Lạc thừa tướng đã cùng Hạ Hầu thái tử đạt thành hiệp nghị…”



Ngay lúc đại phu nhân đang muốn mệnh lệnh cho bọn họ tiến vào giang hồ, tìm kiếm nhân tài lợi hại mới xuất hiện, một gã cơ sở ngầm trầm giọng nhắc nhở.



“thật sự?” đối với chuyện này, đại phu nhân cũng có nghe qua, nhưng không để ở trong lòng: Chính mình cùng Lạc Hoài Văn không có thù hận quá lớn, Hạ Hầu Thần cùng hắn hợp tác, sẽ không tất yếu xuống tay với mình.



“Phu nhân, tâm phòng người không thể không có, Lạc thừa tướng cùng ngài từng có xích mích, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận”. không cần quá mức tin tưởng Hạ Hầu Thần cùng Lạc Hoài Văn.



Đại phu nhân híp mắt suy tư, những gì cơ sở ngầm nói không phải không có đạo lý: Lạc Hoài Văn cũng không phải là người có lòng dạ rộng lượng.



Hơn nữa, Lạc Hoài Văn lại là thừa tướng Thanh Tiêu, thực lực quả thật không kém, nếu hắn biết chuyện năm đó do mình làm ra, khẳng định đối với mình ghi hận trong lòng, liên hệ người khác âm thầm trừ bỏ mình cũng không phải không có khả năng.



“Các ngươi không phải nói tối qua Hạ Hầu Thần và Tử Hàm ở cùng một chỗ sao, chờ Tử Hàm trở về, hỏi nàng một chút không phải là sẽ có đáp án sao…”



Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, đại phu nhân vừa dứt lời, ngoài viện vang lên thanh âm mỏi mệt của Lạc Tử Hàm: “Nương, nương…”




Lạc Mộng Khê quay đầu nhìn về phía tam phu nhân, thành công nhìn đến khiếp sợ cùng khó có thể tin trong mắt bà: khuôn mặt này thực có năng lực làm cho người khác kinh ngạc, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng kinh ngạc không thôi, nếu lúc trước Lạc đại tiểu thư cũng lấy khuôn mặt này mà gặp người, khẳng định là đã bị chết không dưới một ngàn lần.



Trong nháy mắt Lạc Mộng Khê xoay người lại, đại phu nhân cũng đã đi đến chỗ núi giả cách đó không xa, nhìn thấy dung nhan Lạc Mộng Khê, đáy mắt trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ: Nàng thế nhưng…đẹp như vậy…



Đại phu nhân từng nghe Lạc Tử Hàm nói về dung nhan của Lạc Mộng Khê, nhưng vẫn không để ở trong lòng, cảm thấy, cho dù có đẹp, cũng vẫn chỉ là thế tục, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho người ta trầm mê, nhưng Lạc Mộng Khê lại đẹp đến siêu phàm thoát tục, làm cho người ta phải điên cuồng…



Năm đó, đại phu nhân từng bại bởi dung mạo của Mai Nhược Vân, sau khi gả cho Lạc Hoài Văn, bởi vì con nối dòng, nàng thiết kế Mai Nhược Vân, thắng được một ván, không thể tưởng tượng được, sau nhiều năm như vậy, nữ nhi của nàng ta vẫn thắng nữ nhi của mình…



Mai Nhược Vân, nếu năm đó không phát sinh chuyện kia, ngươi và ta đều đã gả cho người mà mình yêu thương nhất, trải qua cuộc sống hạnh phúc của người bình thường, sẽ không giống như hiện tại, sống trong quyền lực, lục đục tranh giành, ngươi lừa ta gạt đến chết, cuộc sống này cũng không phải ta muốn, mà là, không thể trốn thoát khỏi cuộc sống này…



Đại phu nhân đứng ở núi giả không có tiến lên, Lạc Mộng Khê cũng làm như không nhìn thấy, cùng tam phu nhân khách sáo vài câu, rồi hướng bên ngoài phủ cất bước.



Hôm nay nàng đến tướng phủ, cũng không phải vì đại phu nhân hay tam phu nhân mà đến, mà là có mục đích khác, nay mục đích của nàng đã đạt được, tự nhiên cũng không muốn ở lại tướng phủ.



Chuyện Lạc thừa tướng không có ở trong tướng phủ, nàng đã sớm biết, bởi vì khi nàng và Băng Lam đi dạo trên phố, thấy được bóng dáng của Lạc thừa tướng, mà phương hướng hắn đi, đúng là dịch quán của Hạ Hầu Thần.



Lạc Mộng Khê chân trước vừa ra khỏi phủ thừa tướng, Lạc Tử Hàm liền đi đến bên cạnh đại phu nhân chỗ núi giả, nhìn đại môn trống trơn, Lạc Tử Hàm trong lòng nghi hoặc: “Lạc Mộng Khê đâu?” đi nhanh như vậy sao?



“Nàng có việc, đã đi rồi”. Đối với Lạc Mộng Khê, đại phu nhân vẫn là tâm sinh hận ý, bất quá, hiện tại tình thế nghiêm trọng, không phải thời điểm giết chết Lạc Mộng Khê, trước mắt cứ để cho nàng kiêu ngạo một thời gian, chờ khi bà trừ bỏ được Hạ Hầu Thần và Lạc Hoài Văn, lại đi đối phó Lạc Mộng Khê.



Nàng ta đi thật mau, ta còn thật nhiều chuyện vẫn chưa nói với nàng ta, Lạc Tử Hàm mâu quang hơi trầm xuống: Lần này từ biệt, còn không biết tới khi nào mới có thể gặp lại nàng ta, có mấy lời nếu không nói để ở trong lòng thật khó chịu, không bằng ta đuổi theo nàng ta, hướng nàng ‘nói lời cảm tạ’.



Sau khi Lạc Mộng Khê rời khỏi phủ thừa tướng, vừa mới lên xe, trước mắt một đạo bóng dáng quen thuộc đưa lưng về phía nàng, Băng Lam ngây ngốc một lát lập tức phản ứng lại, đang muốn rút kiếm hộ chủ, Lạc Mộng Khê vội vàng đè tay nàng lại, ý bảo nàng không cần hành động thiếu suy nghĩ.



Người đưa lưng về phía nàng cách nàng chừng năm sáu bước, tay áo bay lên, tự tin tràn đầy, Lạc Mộng Khê đưa mắt ra hiệu đối với Băng Lam.



Băng Lam xem hiểu ý tứ Lạc Mộng Khê, trong mắt lộ ra lo lắng, vốn muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lạc Mộng Khê, làm cho lời nói đến bên miệng của Băng Lam đành phải nuốt trở vào.



Cực không tình nguyện thu hồi kiếm trong tay, Băng Lam nhỏ giọng dặn dò: “Tiểu thư, cẩn thận”. rồi chậm rãi lui về phía sau.



“Hạ Hầu thái tử, thật khéo, có thể ở đây gặp được ngươi”. Cơ sở ngầm của Hạ Hầu Thần thật nhiều, ý chí cũng thật kiên định, lần nào ta ra phủ, cũng bị hắn biết được.



Bất quá, ta cũng không phải như trước đây, thấy hắn liền bỏ chạy, ta nhất định phải làm cho hắn có chút bận tâm về ta, không dám dễ dàng đánh chủ ý lên ta.



Hạ Hầu Thần xoay người nhìn về phía Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê không mang khăn che mặt, tuyệt thế dung nhan ánh vào trong mắt hắn, Hạ Hầu Thần ánh mắt tự tin lóe lên nồng đậm kinh diễm: “Mộng Khê, ta và nàng lại gặp nhau”.



Lạc Mộng Khê lạnh lùng cười: Mỗi ngày ngươi đều phái người nhìn ta chằm chằm, ta ra khỏi Lạc vương phủ, không gặp ngươi mới là lạ, vốn muốn nói trào phúng Hạ Hầu Thần mấy câu, phía sau lại truyền đến âm thanh, Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm, nháy mắt cải biến chủ ý:



“Hạ Hầu Thần, chúng ta đều là người ngay không nói tiếng lóng, cũng không cần phải quanh co lòng vòng, nói thẳng mục đích của ngươi đi”.



“Mục đích của bản cung rất đơn giản, cùng bản cung hồi Tây Lương…”



“Hạ Hầu thái tử, Mộng Khê là vương phi của Thanh Tiêu, cùng ngươi hồi Tây Lương sợ là không ổn, huống chi, thái tử điện hạ cũng đã cùng Tử Hàm muội muội đính tình, nếu Mộng Khê lại cùng thái tử ở chung một chỗ, về tình, về lí đều không tốt…”



“không cần nhắc tới tiện nhân kia”. Vẻ mặt Hạ Hầu Thần mang đầy giận dữ, lạnh giọng đánh gãy lời nói của Lạc Mộng Khê: “Bản cung ghét nhất bị nữ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, Lạc Tử Hàm lại chính là loại này…”



Cách đó không xa, thanh âm thất thường càng trở nên nặng hơn, Lạc Mộng Khê vẫn coi như không biết: “Nhưng theo Mộng Khê được biết, Hạ Hầu thái tử đối với Tử Hàm muội muội là sủng ái có thừa…” ngươi đối với nàng chán ghét, nhưng ta là một chút cũng không nhìn ra.



“Đó đều là làm cho người khác xem”, bản cung như thế nào lại đi thích một nữ nhân hạ lưu như Lạc Tử Hàm.



“Tử Hàm muội muội đối với thái tử là một mảnh chân tình, Hạ Hầu thái tử không nên cô phụ nàng…” Lạc Mộng Khê ngôn từ khẩn thiết, giọng điệu có chút nhẹ nhàng bâng quơ.



“Người khác đối với bản cung thật tình, không lẽ bản cung cũng phải thật tình đối với người đó sao?” Hạ Hầu Thần không cho là đúng, giọng nói mang theo khinh thường.



“Bản cung ở cùng một chỗ với Lạc Tử Hàm, chẳng qua là muốn lợi dụng nàng ta mà thôi…” Để cho khi bản cung ở lại Thanh Tiêu, tìm chút việc vui, không đến mức không có việc gì làm, dung mạo Lạc Tử Hàm cũng coi như có thể chấp nhận được, có thể miễn cưỡng thông qua…



“Nếu những lời này để cho Tử Hàm muội muội nghe được, khẳng định sẽ thật thương tâm…”, tiếng động phía sau ngày càng lớn, Lạc Mộng Khê biết, nấp trong chỗ tối, Lạc Tử Hàm đang thập phần phẫn nộ cùng thương tâm.



Hạ Hầu Thần không phải ngu ngốc, khẳng định đã nhận ra được Lạc Tử Hàm đang ở ngay tại nơi này, bất quá, lời nói vừa rồi của Hạ Hầu Thần cũng đã muốn xâm nhập vào trong lòng Lạc Tử Hàm, nàng ta đối với hắn, khẳng định sẽ không giống như trước kia đối với hắn khách khí cùng ái mộ.



“Lạc Tử Hàm đã không còn giá trị lợi dụng, bản cung cũng không sợ nàng ta nghe được những lời này”. Đáy mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra một chút quang mang, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: Hạ Hầu Thần đã sớm biết Lạc Tử Hàm có ở trong này…



Tiếng động đột nhiên vang lên, rồi sau đó lập tức biến mất, khóe miệng Hạ Hầu Thần nâng lên một tia ý cười chào phúng: “Mộng Khê, bản cung đã làm theo ý của nàng, làm cho Lạc Tử Hàm tức giận bỏ đi rồi, nàng chuẩn bị báo đáp bản cung như thế nào?”



“Rất đơn giản, dùng võ giải quyết, nếu Hạ Hầu thái tử có thể thắng Mộng Khê, Mộng Khê liền tùy thái tử xử trí, nếu thái tử thua, vậy từ nay về sau, không cần tìm Mộng Khê phiền toái”.



Lấy võ công Hạ Hầu Thần, nhận thấy được Lạc Tử Hàm có ở trong này cũng không phải chuyện gì kì quái, làm cho Lạc Mộng Khê không nghĩ tới là, Hạ Hầu Thần thế nhưng hùa theo nàng, làm cho Lạc Tử Hàm tức giận mà bỏ đi.



Hạ Hầu Thần muốn cùng nàng ở nơi này đơn độc giao thủ, vậy cũng hết cách, Lạc Mộng Khê nàng sẽ phụng bồi hắn, những gì nàng học được ở thế kỉ hai mốt vẫn còn, hơn nữa còn có những sát chiêu mà Nam Cung Quyết mới dạy cho nàng, nàng còn chưa chính thức dùng qua, lúc này đây, vừa vặn ở trên người Hạ Hầu Thần thí nghiệm một chút, hi vọng, sẽ không thua!



“Mộng Khê, ra chiêu đi”. Hạ Hầu Thần cho rằng, Mộng Khê không phải đối thủ của hắn, cho nên hắn cũng không kiêng nể gì, dào dạt đắc ý: Mộng Khê, sau mấy chục chiêu, đến lúc đó, cũng không cho phép nàn đổi ý.



“một khi đã như vậy, Mộng Khê cung kính không bằng tuân mệnh”. Hạ Hầu Thần, lúc này, ngươi chắc gì có thể thắng.



Lời vừa nói ra, ánh mắt Lạc Mộng Khê đột nhiên phát lạnh, nắm tay nhỏ bé đột nhiên mở ra, trong tay xuất hiện một cây chủy thủ tinh xảo, bóng dáng yểu điệu bay lên không trung, chủy thủ hướng thẳng cổ họng Hạ Hầu Thần: Hạ Hầu Thần, không cần đắc ý quá sớm, Lạc Mộng Khê hiện tại cũng không giống Lạc Mộng Khê trước đây, lúc này cho dù ngươi không chết, cũng tuyệt đối bị trọng thương.