Lạc Vương Phi

Chương 106 : Xạ hương hại thai nhi

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Ads     Người tới là một nữ tử ngồi trên xe lăn, được thị vệ trợ giúp chậm rãi tiến vào trước mắt mọi người: Khuôn mặt tiều tụy, môi tái nhợt không hề có chút huyết sắc, hai mắt đỏ đậm, trong mắt hiện lên lửa giận, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy Lạc Tử Hàm bị nàng ta nhìn chằm chằm, sợ là đã phải chết đến ngàn lần.



Nàng không phải người khác, đúng là người đã bị Lạc Tử Hàm thuê người giết, Lạc Thải Vân: “Lạc Tử Hàm, ta còn sống, ngươi không thể tưởng tượng nổi đi”.



Lạc Tử Hàm xác thực da mặt đủ dày, chỉ ngắn ngủi khiếp sợ qua đi đã khôi phục bình tĩnh: “Tứ muội, nơi này tân khách rất đông, tỷ muội chúng ta không nên nói chuyện như vậy, tứ muội bệnh nặng, tỷ tỷ bất đắc dĩ thay ngươi xuất giá, nay tứ muội bệnh nặng đã khỏi, nhị tỷ ta cũng có thể yên tâm lui thân…”



Lạc Tử Hàm xoay người muốn đi, thị vệ phụ giúp Lạc Thải Vân nháy mắt đi đến trước mặt nàng ta, chặn đường đi của nàng ta: “Lạc Tử Hàm, ngươi muốn nhân cơ hội đào thoát sao?”



Lạc Tử Hàm mâu quang hơi trầm xuống, làm bộ như không hiểu: “Tứ muội có ý gì?”



Lạc Thải Vân trong mắt lửa giận thiêu đốt: “Lạc Tử Hàm, dám làm phải dám nhận, lúc trước ngươi đem ta lừa ra khỏi Tướng phủ, cũng sai người đuổi giết ta, nếu đã dám làm, sao không dám thừa nhận?”



“Nếu ngươi muốn làm sườn phi của Hạ Hầu Thần, cũng có thể nói thẳng với tứ muội, tứ muội nhất định thành toàn cho ngươi, nhưng là, ngươi vì sao lại gạt ta, phái người giết ta…”



một câu cuối cùng, Lạc Thải Vân đề cao âm lượng, thanh âm bén nhọn thật sâu làm màng nhĩ mọi người run lên, mọi người không nhịn được nghị luận:



“Sao lại thế này? Lạc nhị tiểu thư vì vị trí sườn phi, đem Lạc tứ tiểu thư lừa ra Tướng phủ, lại phái người đuổi giết nàng ấy, ta không có nghe lầm đi…”



một người tỏ vẻ nghi hoặc: Lạc nhị tiểu thư nhìn qua giống như người thông hiểu lễ nghĩa, ôn nhu thiện lương, tiểu thư khuê các, sao có thể làm ra việc ti bỉ âm hiểm này.



“không có nghe sai a, Lạc tứ tiểu thư đúng là nói như vậy…” Tên còn lại trả lời.



Tri nhân tri diện bất tri tâm, mỹ nhân như rắn rết, mặt ngoài là ôn nhu thiện lương, về phần đến tột cùng nàng ta đánh chủ ý gì, chỉ có trong lòng nàng ta mới rõ …



Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt một cái, không nói gì, nhưng lại đều có suy nghĩ giống nhau: Lạc Tử Hàm tâm xác thực đủ độc ác, vì vị trí sườn phi, đối với muội muội cùng cha khác mẹ của chính mình cũng không có chút thủ hạ lưu tình….



“Tứ muội, ngươi nói cái gì, hôm qua ngươi trúng phong hàn, không thể lên kiệu hoa cùng Hạ hầu thái tử thành thân, gần tới giờ lành, là ngươi cầu nhị tỷ tạm thời thay ngươi gả qua, chẳng lẽ tứ muội bị bệnh đến hồ đồ, đem tất cả mọi chuyện đều quên hết rồi?”



Nhìn đôi mắt Lạc Tử Hàm chân thành, mang theo ủy khuất, Lạc Mộng Khê khinh thường cười nhạo một tiếng: Lạc Tử Hàm diễn trò thật đúng là thiên hạ đệ nhất, nàng ta không sinh ra ở hiện đại làm diễn viên, thật đúng là đáng tiếc…



Lạc Tử Hàm mồm miệng lanh lợi, tâm tư kín đáo, nếu đem so sánh, Lạc Thải Vân thật đúng là rất ngu ngốc, mồm miệng cũng không đủ lanh lợi, không thể nói lại Lạc Tử Hàm, cho nên trong lòng mọi người đều có chút thiên vị, nghiêng về phía Lạc Tử Hàm.



Nếu là Lạc Thải Vân trước đây, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, chỉ vào Lạc Tử Hàm, không để ý hình tượng mà mắng chửi, như vậy những lời nói của Lạc Thải Vân cũng sẽ không có người tin tưởng.



Lạc Tử Hàm là hiểu rõ cách làm người của Lạc Thải Vân, mới dám dùng loại phương pháp này, chọc Lạc Thải Vân tức giận, đảo lộn trắng đen, làm cho Lạc Thải Vân có lí nhưng không thể nói, có oan không thể kêu.



Nhưng phản ứng hôm nay của Lạc Thải Vân lại nằm ngoài dự liệu của Lạc Tử Hàm: “Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân ta không cùng ngươi đấu võ mồm, ngươi có bản lĩnh thuê người giết ta, tự nhiên có bản lĩnh đem trắng đen đảo lộn chúng ta cứ tìm bằng chứng mà nói đi”.



‘Tê!’ mọi người còn chưa phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của Lạc Thải Vân là có ý gì, Lạc Thải Vân đã động thủ kéo áo của mình xuống, hai đạo vết thương trí mạng hiện lên trong mắt mọi người.



Là nhờ dùng thuốc trị thương tốt nhất nên miệng vết thương mới vừa khép lại, bị Lạc Thải Vân kéo như vậy, miệng vết thương nứt ra, máu tươi bắt đầu chảy ra.



“Hai vết thương này, đều là nhờ Lạc Tử Hàm ban cho, nơi này hẳn là có đại phu đi, có thể phán đoán miệng vết thương là có từ khi nào chứ?”. Lạc Thải Vân ta cũng không còn giống như dĩ vãng, dùng vết thương cũ lừa gạt người.



“Lạc tứ tiểu thư, ngươi làm gì? Ngươi còn muốn…” Gả cho Hạ Hầu thái tử làm sườn phi. một người kinh hô, lại nhìn đến Hạ Hầu Thần, đem lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.



Thanh Tiêu quốc thập phần phong kiến, chỉ cần Nam tử nhìn thấy nữ tử lộ ra da thịt sẽ phải cưới nàng làm vợ.



Nay, Lạc Thải Vân vì để cho mọi người thấy miệng vết thương của nàng, lại đem da thịt lộ ra trước mặt mọi người, hành vi như vậy, là đồi phong bại tục, Hạ Hầu Thần sợ là sẽ không lấy nàng ta.



Lập gia đình, Lạc Thải Vân không tiếng động cười khổ: Ta đã là tàn hoa bại liễu, còn có nam tử nào muốn lấy ta, Quyết, kiếp này trừ chàng ra, ta sẽ không gả cho bất luận kẻ nào, nhưng ta hiện tại đã không còn xứng với chàng.



Da thịt Lạc Thải Vân bị nhiều người thấy như vậy, cho nên, những nam tử ở đây là đều không cần phải vì thế chịu trách nhiệm, vài tên biết y thuật bước nhanh đến trước mặt Lạc Thải Vân, cẩn thận quan sát một lát:



“Lạc tứ tiểu thư, đúng là bị thương ngày hôm qua…” một người đưa ra kết luận.



“Bị thương nặng như vậy, Lạc tứ tiểu thư còn có thể sống sót, thật đúng là kì quái…” Lại một người đưa ra kết quả.



“Đúng vậy, người nọ khi hạ sát tứ tiểu thư, căn bản là không cho tứ tiểu thư con đường sống, thật sự là ngoan độc…”



một đoạn thời gian trước, Lạc Tử Hàm bám sát Hạ Hầu Thần toàn bộ Thanh Tiêu ai cũng biết, nay nàng đố kị muội muội của mình được làm sườn phi, không tiếc thuê người giết nàng ấy, sau đó gả thay, đúng là có thể hiểu được.



Vì thế, mấy trăm ánh mắt trào phúng, khinh thường, căm tức, trách cứ đều dồn đến trên người Lạc Tử Hàm, khiển trách hành vi phạm tội của nàng:



“Lạc nhị tiểu thư này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt…”



“Đúng vậy, muội muội của mình, cũng có thể ra tay nặng như vậy…”



“Muốn làm sườn phi của Hạ Hầu Thần đến điên rồi…”



“Nàng ấy không phải tiểu thư tướng phủ sao? Vì sao còn phải coi trọng quyền thế như vậy…”



“Vấn đề này phải hỏi nàng ta, chúng ta làm sao biết được…”



“Lạc Tử Hàm sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy!”. Thanh âm khiển trách nổi lên bốn phía, Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ nhếch lên một ý cười quỷ dị: Lạc Tử Hàm là một tay đại phu nhân dạy dỗ, như thế nào nhanh như vậy liền đã nhận thua, quá không có ý nghĩa.



Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, giữa chứng cớ xác thực như vậy, Lạc Tử Hàm vẫn trước sau như một trấn định:



“Tứ muội, tuy rằng, vết thương trên người ngươi là có vào ngày hôm qua, nhưng ngươi cũng không thể một mực chắc chắn là do nhị tỷ âm thầm phái người đi giết ngươi, có lẽ là do người nào đó muốn âm thầm hãm hại nhị tỷ…”
Nghe vậy, Lâm Huyền Sương mâu quang phát lạnh: không thể tưởng được Lạc Mộng Khê thế nhưng thật sự có mang, lúc trước ta còn nghĩ là nàng gạt ta…



Cẩn thận suy nghĩ cũng không có gì là không đúng, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê thâm tình như vậy, hàng đêm ân ái, không có thai mới là lạ.



“Bất quá, đại tiểu thư, chuyện này người không cần nói cho người khác biết, bởi vì Lạc vương gia có dặn dò qua, trừ khi vương phi chính mình biết bản thân mang thai, việc này không thể nói ra…”



“Ông nói cái gì, Lạc Mộng Khê không biết nàng ta đã mang thai?” Chẳng lẽ ngày đó ở vách núi đen, là nàng gạt ta, lại chó ngáp phải ruồi, nói đúng tình hình thực tế.



“Đúng vậy, theo lão phu quan sát, Lạc vương gia muốn đứa nhỏ, nhưng Lạc vương phi tựa hồ không quá muốn, cho nên chuyện vương phi có thai, Lạc vương gia tạm thời gạt nàng, chờ đứa nhỏ lớn, không giấu giếm được, sẽ để cho nàng biết…”



Đứa nhỏ lớn, phá thai đối với thân thể không tốt, cho dù Lạc Mộng Khê không muốn đứa nhỏ, vì thân thể của chính cũng phải muốn.



thì ra là thế! Lâm Huyền Sương cảm thấy hiểu rõ, trong mắt lạnh lùng hiện lên một tia ý cười quỷ dị: “Đường lão không có việc gì, ông trước về Lạc vương phủ đi, việc hôm nay gặp ta, nhớ không được nói với bất kì kẻ nào”.



“Lão hủ hiểu được” cho dù Lâm huyền Sương không dặn dò, Đường đại phu cũng không đem chuyện này nói ra, bởi vì ông đã tiết lộ chuyện Lạc Mộng Khê có thai với Lâm Huyền Sương.



Nếu để cho Nam Cung Quyết biết được, hoặc là để cho Lạc Mộng Khê sớm biết được chân tướng, đứa nhỏ có nguy cơ không được bảo đảm, đến lúc đó, thảm nhất chính là lão.



Lạc Mộng Khê thích Nam Cung Quyết, nhưng lại không muốn cùng hắn sinh hài tử, đây là vì sao? Vì người âu yếm của chính mình sinh con nối dòng, đây là chuyện tình hạnh phúc nhất trên đời a.



Đường đại phu đi rồi, Lâm Huyền Sương một mình một người đi trên đường cái, trăm mối nghi ngờ không lời giải đáp.



“Tiểu nhị, cho hai cân hương bạc hà”. Giọng nữ quen thuộc truyền vào trong tai, Lâm Huyền Sương đang suy nghĩ bị kéo trở lại, nhìn thấy Băng Lam đang đứng ở cửa hàng hương liệu mua hương liệu.



Bạc hà hương, dùng để nâng cao tinh thần, theo như Đường lão nói, Lạc Mộng Khê là đang đến thời kì ngủ rất nhiều, nàng không biết chính mình mang thai, khi Đường lão chẩn trị cũng nói là do tinh thần không tốt, cho nên nàng mới lệnh cho Băng Lam đi mua hương liệu nâng cao tinh thần.



nói đến hương liệu nâng cao tinh thần, Lâm Huyền Sương trong đầu linh quanh chợt lóe, mâu quang lạnh lùng hiện lên ý cười quỷ dị, trong lòng quyết định chủ ý, bóng dáng yểu điệu trong nháy mắt biến mất không thấy.



Băng Lam nhận lấy hương liệu cầm ở trong tay, bước nhanh đến nơi bán điểm tâm xếp hàng, cửa hàng điểm tâm này hương vị rất ngon, rất đắt hàng, nếu không xếp hàng căn bản là không mua được.



Ước chừng qua một nén hương thời gian, rốt cục cũng đến lượt Băng Lam, ngay tại lúc Băng Lam đưa bạc qua, chuẩn bị lấy điểm tâm, từ sau đội ngũ không biết vì sao đột nhiên loạn cả lên, một phụ nhân trung niên không cẩn thận đụng vào Băng Lam, làm gói bạc hà hường trong tay nàng rời ra, gói hương liệu trong tay phụ nhân cũng bị rơi xuống.



Hai bao hương liệu đều mua cùng một cửa hàng, đóng gói giống nhau như đúc, chỉ nhìn mặt ngoài, không thể nhận ra gói nào là của Băng Lam, gói nào là của phụ nhân kia.



“thật ngại, cô nương, làm rơi hương liệu của ngươi”. Phụ nhân vội vàng đem hai gói hương liệu nhặt lên, đưa tới trên mũi ngửi ngửi, đem một gói đưa cho Băng Lam: “Của cô nương là bạc hà hương, đây là của cô nương, của ta là hoa nhài hương, đây là của ta”.



Băng Lam đem gói thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi bạc hà hương thoang thoảng bay ra, hơn nữa người ta lại xin lỗi mình rồi, nàng cũng không phải là người hay truy cứu đến cùng: “Đại nương, về sau phải cẩn thân một chút”.



Đụng ta không sao, vạn nhất đụng phải người có quyền thế nào đó, ngươi có thể sẽ rất thảm.



Nhận lấy điểm tâm, Băng Lam lại tùy tiện mua vài thứ, liền trở về Lạc vương phủ, nhìn bóng dáng Băng Lam rời đi, nguyên bản đã đi mất phụ nhân lúc nãy không biết từ đâu đi ra: Lạc Mộng Khê, ngươi không muốn đứa nhỏ phải không? Ta liền thành toàn cho ngươi.



Băng Lam mua điểm tâm và hương liêu trở lại vương phu, mặt trời đã ngả về tây, nơi Lạc Mộng Khê ngủ, còn rải rác một ít ánh mặt trời: “Tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào nhà nghỉ ngơi”.



“Em mang điểm tâm đến đây trước đi”. Vào nhà lại là đàn hương, làm cho ta rất buồn ngủ, không biết là do ăn trưa quá muộn hay là còn có nguyên nhân nào khác, Lạc Mộng Khê cảm thấy vẫn có chút no.



“Được, tiểu thư, em đi châm hương, đây là điểm tâm người muốn, thừa dịp còn nóng mau ăn đi”. Băng Lam đem điểm tâm mở ra, mùi thơm nồng đậm quanh quản chóp mũi, làm cho người ta thèm ăn.



Nhưng Lạc Mộng Khê sau khi ngửi thấy mùi này lại không muốn ăn, trong bụng một trận cuồn cuộn khó chịu, nàng đột nhiên mở mắt, sắc mặt có chút khó coi, rất nhanh chạy đến một bên không ngừng nôn mửa.



“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lạc Mộng Khê đem những gì trong bụng ói ra không sót lại thứ gì, thân thể dễ chịu không ít, cả người mềm xuống không có chút khí lực: “Có thể là do lúc trưa ăn nhiều cá, không tiêu hóa được, giúp ta rót chén trà đi”.



Băng Lam đỡ Mộng Khê đi đến bên cạnh bàn, phân phó hạ nhân đem lên một bình trà mới, chính mình chạy về phòng đem bạc hà hương đốt lên, đem giường chuẩn bị tốt, chờ Lạc Mộng Khê trở về nghỉ ngơi.



Lạc Mộng Khê dạ dày khó chịu, không muốn ăn gì, Băng Lam phân phó hạ nhân dọn điểm tâm đi, bưng một chén trà nóng đến, hương trà nồng đậm quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê cảm giác cả người thoải mái không ít.



Sắc trời bắt đầu tối, Nam Cung Quyết xử lí xong sự tình, trở lại Khê viên cùng Mộng Khê dùng bữa tối, khi hắn ôm lấy Lạc Mộng Khê vào phòng, thấy mùi bạc hà thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê cảm thấy có chút khó chịu, không lâu trước đó nàng đã nôn một lần, nghĩ rằng do dạ dày có vấn đề nên không chút nào để ý.



Bữa tối thực phong phú, nhưng Lạc Mộng Khê lại không có khẩu vị, chỉ uống một chút canh liền lên giường nghỉ ngơi, người sợ nhất chính là thượng thổ hạ tả, khi đó cả người tinh thần đều rất mệt mỏi.



“Mộng Khê, hôm nay như thế nào lại ăn ít như vậy?” Sáng sớm hôm nay, Mộng Khê còn ăn hai chén cơm, giữa trưa dùng bữa hơi muộn một chút, vì sao buổi tối lại không có khẩu vị như vậy.



“Có chút khó chịu, không có khẩu vị”. Lạc Mộng Khê nhắm mắt nằm ở trên giường, đáp cho có lệ, nàng đúng là thật không có tình thần cùng Nam Cung Quyết nói chuyện, không phải cố ý không để ý tới hắn.



“một khi đã như vậy, vậy nàng nghỉ ngơi đi”.



Nôn mửa một hồi, giữa trưa những gì ăn được đều đã nôn ra hết, còn hại nàng mệt mỏi, bạc hà hương nầng cao tinh thần, nhưng Lạc Mộng Khê rất khó chịu, nằm ở trên giường không lâu, liền tiến vào mộng đẹp.



Sau khi xác nhận Lạc Mộng Khê đã ngủ, Nam Cung Quyết chậm rãi đi tới bên giường, nâng tay điểm huyệt ngủ của Lạc Mộng Khê, cũng sai người đi mời Đường lão đến: Mộng Khê nôn mửa, có phải hay không đã đến thời kì nôn nghén, nếu thật sự là như thế, vậy chuyệ của nàng có bầu, giấu giếm không được.



“Khởi bẩm vương gia, Đường đại phu tới…”



“Mau mời hắn tiến vào”, thị vệ còn chưa dứt lời, Nam Cung Quyết liền thúc giục: hiện tại Mộng Khê cùng cục cưng quan trọng hơn, những lễ nghi phiền phức này có thể miễn liền miễn.



Đường lão đẩy cửa tiến vào, ngay khi bước vào nội thất, Đường đại phu sắc mặt đại biến: “Xạ hương, trong phòng thế nhưng có xạ hương, là ai đốt?”



Xạ hương mang tính hàn, nữ tử đều đặt vào trong túi hương tùy thân mang theo, có tính năng mỹ dung dưỡng nhan, nhưng đối với người có thai lại cực kì không tốt, nếu phụ nữ có thải ngửi phải xạ hương trong một đoạn thời gian, thai nhi sẽ khó mà giữ được.