Lạc Vương Phi

Chương 112 : Huyền y nam tử

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Ads     Kì Thiên quốc ở phía bắc Thanh Tiêu, nếu so sánh, mùa đông ở Kì Thiên quốc đến sớm hơn so với Thanh Tiêu.



Ba ngày sau khi Hạ Hầu Thần lặng lẽ rút khỏi Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp cũng trên xe ngựa hồi Kì Thiên.



Sau khi Hạ Hầu Thần rời đi Thanh Tiêu liền trở về Tây Lương, chỉnh đốn lại quân đội, sau đó mới dẫn binh bắc phạt, ít nhất cũng cần thời gian một tháng đại quân mới có thể đến được biên giới Tây Lương cùng Kì Thiên.



Ba người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp là trực tiếp đi Kì Thiên, cho dù bọn họ đi chậm lại cũng sẽ đến Kì Thiên trước lúc đại quân Tây Lương đến.



Kì Thiên hoàng thất gặp chuyện không may, Bắc Đường Diệp vội vã trở về, dọc theo đường đi cũng không chậm, xe ngựa mặc dù đi nhanh nhưng lại rất vững vàng, không có cảm giác xóc nảy, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi trong xe ngựa không có việc gì làm liền ngồi uống trà, mỗi ngày trôi qua cũng thật nhàn nhã.



“Nam Cung Quyết, ngày đó chàng mời Lãnh Tuyệt Tình đến Lạc vương phủ, rốt cuộc là nói chuyện gì với hắn vậy?” Đối với nội dung nói chuyện của Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê vẫn có chút tò mò, bởi vì sau khi đi ra khỏi thư phòng, đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình không còn ưu thương như trước, lạnh như băng, trở nên thập phần….cổ quái.



Lạc Mộng Khê hỏi thì hắn lại trả lời một cách hàm hồ, rõ ràng là không muốn đem sự tình cùng Lạc Mộng Khê giải thích, Nam Cung Quyết mang theo vẻ mặt bí hiểm: “Thiên cơ không thể tiết lộ”.



Lạc Mộng Khê lại nghĩ biện pháp dò hỏi, vẫn là không thu hoạch được gì.



“Thiên cơ không thể tiết lộ”. Nam Cung Quyết buông cờ trắng trong tay, đem cờ đen bị cờ trắng vây xung quanh lấy ra khỏi bàn cờ.



Lạc Mộng Khê hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Quyết đang dào dạt đắc ý, trên mặt lại mang theo ý cười bí hiểm, đem cờ đen trong tay đặt lên trên bàn cờ: Lại là những lời này, chàng không thể đổi câu khác sao?



Trong lúc tức giận, Lạc Mộng Khê cảm giác được xe ngựa đang dần dần chậm lại, thanh âm ồn ào của mọi người truyền vào trong tai: “Xảy ra chuyện gì?”



“Bẩm vương gia, vương phi, đã đến kinh thành Kì Thiên”. Xe ngựa dừng lại, thanh âm bẩm báo của thị vệ từ bên ngoài truyền đến, Lạc Mộng Khê buông quân cờ trong tay: “Nhanh như vậy đã đến kinh thành Kì Thiên”. Ta còn nghĩ là phải vài ngày nữa mới có thể tới.



Lạc Mộng Khê tò mò kinh thành Kì Thiên có bộ dáng ra sao, xốc lên màn xe hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, đạp vào mắt không phải là phong thổ dân tình Kì Thiên, mà là quần áo màu lam cùng với khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Bắc Đường Diệp.



Lạc Mộng Khê sửng sốt, thân thể rất nhanh lui về phía sau: “Bắc Đường Diệp, người dọa người là có thể hù chết người biết không?”



“Lạc Mộng Khê, không thể trách bổn hoàng tử, bổn hoàng tử muốn đi tới cùng các ngươi chào hỏi, ai biết được ngươi lại đột nhiên xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài kia chứ”.



Lạc Mộng Khê đang muốn cùng Bắc Đường Diệp cãi lại vài câu, Nam Cung Quyết tiến lên phía trước: “Bắc Đường Diệp, nay địch trong tối ta ngoài sáng, bổn vương không nên xuất hiện ở Kì Thiên, để tránh bị thám tử Tây Lương phát hiện, ngươi nên hồi cung trước, bổn vương cùng Mộng Khê đi đến biệt viện, nếu trong cung có việc, sai người đến biệt viện thông tri cho bổn vương”.



“Cũng tốt, vậy bổn hoàng tử đi trước một bước”. Bắc Đường Diệp bình thường nhìn như tùy tiện, đối với mọi chuyện đều không chút nào để bụng, kì thực hắn lại là người cẩn thận, suy nghĩ chu đáo, hắn ở ngoài cửa thành dừng xe chính là muốn cùng Nam Cung Quyết phân công nhau hành động, trong thời gian ngắn nhất có thể tìm ra gian tế trong hoàng thất Kì Thiên.



Xe ngựa của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa vào thành mà chạy theo một hướng khác: “Nam Cung Quyết, trước kia có phải chàng thường đến Kì Thiên hay không, nếu không tại sao lại có một trang viện ở đây?”



Hơn nữa, vừa rồi lấy phản ứng của Bắc Đường Diệp, hẳn là biết biệt viện của chàng ở nơi nào.



“Ta có ba cái, một chính là Thanh Tiêu Lạc vương phủ, một cái là sương phòng ở thiếu lâm tự, cái còn lại chính là biệt viện ở Kì Thiên”. Nam Cung Quyết đáp nghi sở vấn.



“Mộng Khê, chẳng lẽ nàng không cảm thấy kì quái, vì sao ta ở thiếu lâm tự là nơi phật môn thanh tĩnh lại có được Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ thế lực lợi hại như vậy?”



“Đương nhiên kì quái, nhưng đây là chuyện riêng tư của chàng, nếu chàng không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi”. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cũng không muốn cùng người khác nói ra bí mật đó, đó chính là quyền riêng tư, cho dù là vợ chồng không giấu nhau chuyện gì, nhưng có một số chuyện riêng tư không nói ra được cũng là chuyện thường tình.



Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười, trong tươi cười có chút chua sót: “Thế lực này của ta tuy là bí mật, nhưng ta cũng không ngại đem bí mật này nói với nàng”.



“Năm ấy ta mười bốn tuổi, ở trong cung bị người thiết kế bắt ta ăn cua, suýt chút nữa thì mất mạng, là phương trượng đại sư đem ta đến thiếu lâm tự cứu sống ta, nhưng người muốn hại ta thấy ta chưa chết liền sai người duổi tới thiếu lâm tự, hạ sát thủ đối với ta…”



“Khởi bẩm vương gia, vương phi, đã tới biệt viện”. Thanh âm thị vệ cung kính truyền đến từ ngoài cửa, Nam Cung Quyết ngừng lại không kể nữa.



không biết có phải Lạc Mộng Khê nhầm lẫn hay không, khi nghe đến thanh âm bẩm báo của thị vệ, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia ý cười đắc ý: “Mộng Khê, xuống xe đi, cho nàng nhìn xem một ngôi nhà khác của chúng ta”.



Kì Thiên quốc hẳn là vừa mới có tuyết, trong trời đất trắng xóa một mảnh, đại khái là vì thời tiết rất lạnh nên mặc dù trời trong nhưng tuyết vẫn chưa tan.



Lạc Mộng Khê đứng trước một căn nhà cổ kính nhưng thập phần hào hoa, nhịn không được âm thầm giật mình: Nhìn nhà cửa này, vô luận là kiến trúc hay là diện tích, đều vô cùng xa hoa, so với Lạc vương phủ ở Thanh Tiêu chỉ có hơn chứ không có kém, Nam Cung Quyết nói nơi này là nhà cũng hoàn toàn xứng đáng.



“Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi”. Tin tức Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến nơi này sớm đã được truyền đến, trong biệt viện một quản gia, một hàng gã sai vặt, lại chỉ có vài nha hoàn.



Lạc Mộng Khê đầu tiên là khó hiểu, sau đó lập tức hiểu rõ: Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, trước đây trong biệt viện khẳng định chỉ có gã sai vặt, không có nha hoàn, nay mấy nha hoàn này sợ là vừa mới đưa tới, chuyên môn hầu hạ Lạc Mộng Khê nàng.



Hạ Hầu Thần mặc dù rời khỏi Thanh Tiêu, nhưng vì giấu giếm mọi người, hắn cho một người hóa trang ở lại dịch quán, cũng không hề thiếu thị vệ Tây Lương thủ hộ.



Vì không để cho thị vệ Tây Lương nhận ra Lạc vương phủ có gì khác thường, ngoại trừ Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp, Lạc vương phủ một người cũng không có theo tới, Băng Lam đương nhiên cũng không thể đi theo bên người Lạc Mộng Khê.



Hộ vệ trên đường đi cũng chỉ là một ít thị vệ thông thường cùng với chín người trong Kiêu Ảnh Thập bát Kỵ, Phượng Túy đứng đầu trong mười tám người cũng ở lại kinh thành hiệp trợ Nhạc Địch xử lí các chuyện tình trong Lạc Vương phủ, cùng với ứng phó những chuyện phát sinh.



“không cần đa lễ, đều bình thân cả đi”. Nam Cung Quyết ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đứng thẳng thân thể, quản gia ở biệt viện cùng Nhạc Địch ở kinh thành là bất đồng, là một trung niên là tử, ánh mắt sắc bén, vừa thấy liền biết là một người thông minh, có khả năng.



“Vương gia”. một nha hoàn bưng một cái khay đi đến trước mặt Nam Cung Quyết cách một thước thì dừng lại, trên khay được vải bố che lại, không biết bên trong đựng vật gì.



Những nha hoàn ở biệt viện này đều không phải là nha hoàn bình thường, mà là thế lực Nam Cung Quyết âm thầm huấn luyện, đối với thói quen của Nam Cung Quyết tự nhiên là rất lưu tâm, không có chút làm trái.



Nam Cung Quyết lấy đi khăn che trên khay, một kiện áo choàng màu trắng không một tia tạp sắc hiện lên trong mắt mọi người, màu trắng dưới ánh mặt trời ánh lên tia hào quang, làm cho lòng người nhịn không được âm thầm tán thưởng: Đúng là một chiếc áo choàng tuyệt vời, giá trị chắc chắn rất xa xỉ đây.



Nam Cung Quyết cầm lấy kiện áo choàng, trước tầm mắt hâm mộ tất cả mọi người choàng lên trên người Lạc Mộng Khê: “Kì Thiên quốc mùa đông gió lớn, rét lạnh, mặc nhiều áo một chút….Nếu nàng cùng cục cưng bị đông lạnh, đau lòng nhưng là ta nha”.




Bọn thị vệ cùng với bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt tất cả đều đã đi hết, trên vùng tuyết lớn chỉ còn lại hai người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.



Nam Cung Quyết đang muốn nói chuyện, Lạc Mộng Khê đã cúi người nắm lên một cục tuyết ném đến trên người Nam Cung Quyết, lại cố tình bất đắc dĩ thở dài: “Khinh công quá kém, dễ dàng như vậy đã bị bổn cô nương ném chúng, đáng tiếc…”



“Lạc Mộng Khê”. Ngay tại lúc Nam Cung Quyết xoay người đi nắm lấy một nắm tuyết, Lạc Mộng Khê đã chạy xa, bóng dáng yểu điệu giống như tinh linh nhỏ bé chạy nhảy trên tuyết: “Nam Cung Quyết, tuyết cầu của chàng không ném trúng ta dễ dàng như vậy…”



“Phải không”. Tự tin như vậy, Nam Cung Quyết đứng tại chỗ chưa động, khóe miệng cong lên một tia ý cười quỷ dị, cổ tay vừa chuyển, tuyết cầu trong tay đã hướng về phía Lạc Mộng Khê bay tới…



Hai người cách xa nhau khoảng hơn mười thước, tuyết cầu trong tay Nam Cung Quyết rắn chắc đánh vào trên người Lạc Mộng Khê, không đau nhưng lại có chút mất mặt: Khoảng cách xa như vậy hắn lại có thể ném trúng ta.



“Nam Cung Quyết”. Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ, nắm lên một quả cầu tuyết, hướng Nam Cung Quyết ném tới, Nam Cung Quyết không tránh cũng không né, ngay tại lúc tuyết cầu sắp đánh lên trên người hắn, Nam Cung Quyết liền nghiêng người tránh thoát.



Tuyết cầu của Lạc Mộng Khê xuyên qua người Nam Cung Quyết đánh tới trên nhánh cây, tuyết đọng trên cây liền rơi xuống….



một kích bất thành, Lạc Mộng Khê lại ném thêm một lần, bàn tay nhỏ bé không ngừng làm cầu tuyết công kích Nam Cung Quyết, mỗi lần đều có thể bị hắn dễ dàng né tránh…



“Đừng nắm tuyết nữa, nàng xem, tay đều lạnh đến đỏ ửng rồi”. không biết Lạc Mộng Khê công kích Nam Cung Quyết bao nhiêu lần, Nam Cung Quyết đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đem một đôi bao tay màu trắng đeo lên tay Lạc Mộng Khê.



Bao tay của cổ đại cùng hiện đại bất đồng, chính là một cái vòng tròn, bên trong có lông ấm áp, hai tay đều có thể cho vào: Nghĩ đến Nam Cung Quyết thế nhưng thật cẩn thận nha.



Lạc Mộng Khê chơi tuyết nửa ngày, tay có chút lạnh, đeo bao tay vào xong tay nhỏ bé cũng dần ấm lên, đang tinh tế đánh giá bao tay này, một nắm tuyết không hề báo trước ném trên khuôn mặt nhỏ bé của Lạc Mộng Khê.



trên lông mi, trên mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều dính đầy tuyết, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thật giống như ông già Nô-en: “Lần này ta có thể ở gần đánh trúng nàng…”



Nâng mắt chống lại ánh mắt trêu tức của Nam Cung Quyết, cùng với khuôn mặt tuấn tú cố nén ý cười của hắn, không cần soi gương Lạc Mộng Khê cũng biết bộ dáng của mình hiện tại thật rất buồn cười: “Nam Cung Quyết, chàng thế nhưng đánh lén ta…”



Thanh âm tức giận của Lạc Mộng Khê ở trong rừng cây vang lên, sau đó lại vang lên thanh âm đắc ý của Nam Cung Quyết, tiếng hai người truy đuổi, đùa giỡn vang vọng toàn bộ rừng cây.



Bọn thị vệ đã đi rồi nhưng ám vệ vẫn còn ở lại, nhìn Nam Cung Quyết khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười hạnh phúc, đang bị Lạc Mộng Khê đuổi theo chạy rất nhanh về phía trước, bọn ám vệ kinh ngạc trợn mắt há mồm.



Đây là vương gia Nam Cung Quyết của bọn họ sao? Nếu cùng lúc trước so sánh, vương gia hiện tại, thật là làm cho người ta khó mà tin được…



Cuối cùng cả Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều chơi đến mức trên người dính đầy tuyết, ở trong rừng cây làm tới hơn mười người tuyết hình dạng khác nhau.



Trời hạ tuyết, ban ngày thực ngắn, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa chơi đủ nhưng sắc trời đã tối rồi, gió lạnh thổi đến giống như muốn xuyên thấu qua quần áo, rót vào da thịt.



Lạc Mộng Khê tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không thể không quay về, nơi này rất lạnh, vạn nhất lạnh quá làm hại đến cục cưng sẽ không tốt lắm.



Trong phòng ngủ thực ấm áp, sau khi trở về phòng Lạc Mộng Khê cởi xuống kiện áo choàng, đi vào trong bồn tắm sau bình phong. Trong phòng mặc dù ấm nhưng có thể làm cho người ta ấm nhanh cũng chỉ có nước nóng.



Lạc Mộng Khê tắm rửa xong chỉ mặc một tẩm y đơn bạc từ sau bình phong đi ra, trong phòng rất ấm, hơn nữa nàng cũng rất mệt mỏi, chuẩn bị dùng xong cơm chiều sẽ đi nghỉ ngơi, không nhất thiết phải mặc thêm quần áo khác.



Thấy Lạc Mộng Khê đã tắm rửa xong, bốn người Cầm, Kì, Thư, Họa vội vàng đem đồ ăn dọn lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài, Nam Cung Quyết từ ngoại thất đi vào, trên tay cầm theo tấm thiếp mời: “Nam Cung Quyết, ai đưa thiệp vậy?”



Chúng ta rõ ràng là lặng lẽ đến Kì Thiên, người nào tin tức lại linh thông như vậy, biết được Nam Cung Quyết đến Kì Thiên, còn gửi thiếp mời tới nữa.



“Là Bắc Đường Diệp phái người đưa tới, ban ngày hắn tiến cung nhận thụ phong Yến Vương, vương phủ sớm đã chuẩn bị tốt, hôm nay hắn vội vàng từ hoàng cung chuyển tới vương phủ, không rảnh tiếp đón chúng ta, liền mời chúng ta ngày mai đến Yến Vương phủ làm khách”.



“Bắc Đường Diệp cũng học được khách sáo”. Trước kia hắn đối với bất luận kẻ nào đều không biết khách khí là gì.



“Bắc Đường Diệp sinh ra trong hoàng thất, việc này hắn đều biết, trước mặt người khác hắn vẫn luôn giữ một chút hình tượng, ta cùng hắn là bằng hữu, ở trước mặt ta hắn là không chút nào che dấu bản thân…”



Nam Cung Quyết giải thích, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, ánh mắt không khỏi căng thẳng, yết hầu hơi hơi giật giật: Mộng Khê mặc ít như vậy, thân hình yểu điệu thật đúng là hoàn mỹ, thêm một chút cũng thừa, thiếu một chút lại không đủ.



Tẩm y thật bảo thủ, làm bằng ti tàm cũng không phải trong suốt, nhưng Nam Cung Quyết lại giống như có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo, nhìn đến thân thể Lạc Mộng Khê là cỡ nào mê người.



Từ Thanh Tiêu tới Kì Thiên cũng đã hơn nửa tháng rồi, hơn nữa khi ở Thanh Tiêu hai người cũng chỉ là nằm ngủ cái gì cũng không có làm, nói cách khác, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cũng đã hơn hai mươi ngày không có cùng một chỗ…



Đêm nay ánh trăng không tệ, không bằng…



Nam Cung Quyết trong lòng quyết định chủ ý, đem thiếp mời ném tới một bên, lôi kéo Lạc Mộng Khê vào bàn dùng bữa: “trên đường đến Kì Thiên, dọc theo đường đi ăn không ngon, ngủ không tốt, nay đã đến Kì Thiên, dùng xong bữa tối chúng ta phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút”.



Trong lời nói của Nam Cung Quyết có ám chỉ, nhưng Lạc Mộng Khê đang một lòng suy nghĩ đến thiếp mời của Bắc Đường Diệp, nên cũng không có để ý: “Nam Cung Quyết, ta nhớ lúc trước chàng từng nói quan hệ giữa các hoàng tử Kì Thiên rất tốt”.



“Đúng vậy, bọn họ giống như huynh đệ trong những gia đình bình thường, yêu thương lẫn nhau…” Nam Cung Quyết không ngừng đem đồ ăn nóng gắp đến trong bát Lạc Mộng Khê: “Đáng tiếc, bảng đồ phân bố binh lực của Kì Thiên bị người đem ra ngoài chứng tỏ hoàng tử Kì Thiên có một người là gian tế…”



nói dễ nghe một chút là gian tế, cái gọi là gian tế chính là ẩn trốn trong một quốc gia khác, vì chính quốc gia của mình âm thầm tìm hiểu sự tình của quốc gia khác, người như vậy tuy rằng đáng ghét, nhưng đối với quốc gia của chính hắn là nói thì lại không hề đáng giận, bởi vì hắn là một lòng vì nước.



nói khó nghe một chút thì chính là tên bán nước, bản thân là hoàng tử Kì Thiên, lại giúp đỡ người ngoài đối phó với quốc gia chính mình, thân nhân của mình, người như vậy sẽ bị người đời phỉ nhổ, vạn người thóa mạ, chẳng những bị chính người quốc gia mình khinh thường, người quốc gia khác cũng sẽ khinh thường…



“một khi đã như vậy, Bắc Đường Diệp trở thành Yến Vương, hắn nhất định cũng sẽ mời những huynh đệ kia của hắn tới”. Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt, có chút đăm chiêu.



“Đương nhiên”. Nam Cung Quyết ngừng động tác trong tay, ngồi sát lại Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy lóe lên trêu tức lại ẩn ẩn mang theo một tia ngưng trọng: “Mộng Khê lại nghĩ ra được biện pháp gì có thể thử những hoàng tử này?”