Lạc Vương Phi

Chương 114 : Yến vương phi tương lai (5)

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Hoàng Anh



Beta: Ishtar



“Đúng rồi, chuyện Thanh Nguyệt quận chúa là như thế nào?” Đề tài này thực thảm khốc, Lạc Mộng Khê không muốn nhắc tới, liền nhanh chóng chuyển đề tài khác.



Nghĩ đến Thanh Nguyệt mới vừa rồi lôi kéo tay mình, nói có rãnh sẽ đến biệt viện thăm nàng, trong lòng Lạc Mộng Khê tự dưng nổi lên một tầng ý cười: Thanh Nguyệt cùng với tiểu hồ ly kia cũng có điểm giống nhau, đồng dạng rất đơn thuần, thiện lương, không biết tư vị nhân gian.



“Đó là nữ nhi của Thiệu tướng quân, tám năm trước, vợ chồng Thiệu tướng quân mất tại biên quan, chỉ lưu lại một nữ nhi, vợ chồng hai người vì nước hi sinh thân mình, Kì hoàng đối với Thanh Nguyệt tâm sinh trìu mến, liền mang về nuôi nấng, cũng phong nàng làm Thanh Nguyệt quận chúa”.



“Nàng giống như…thực thích chàng”. Trong thanh âm có chút hương vị ê ẩm.



Nam Cung Quyết cười khẽ ra tiếng: “Nàng thích là Bắc Đường Diệp, đối với ta, nàng chỉ là tò mò mà thôi”. Bắc Đường Diệp mang chung thân đại sự của hắn giao cho bổn vương, bổn vương không phụ hắn nhờ vả, chọn được người thích hợp cho hắn rồi…



Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ra hỏi cung, Bắc Đường Diệp và Thanh Nguyệt tự nhiên cũng ra đưa tiễn, khi hai người ngồi trên xe ngựa, vẫn nghe được bên ngoài xe ngựa Thanh Nguyệt đang líu ríu hỏi, cùng với thanh âm Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ, sau đó lại chỉ còn trầm mặc, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy âm thầm buồn cười:



Bắc Đường Diệp rốt cục gặp được người có thể trị hắn, về sau nếu hắn dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai, ta đã có biện pháp đối phó hắn rồi…



Trong lòng đắc ý dào dạt nghĩ, không biết lúc nào đã tiến vào mộng đẹp, khi xe ngựa tiến vào biệt viện, Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết vẫn đang ngủ say sưa.



Thấy nàng ngủ ngon, Nam Cung Quyết cười sủng nịnh, cầm lấy chăn gấm trong xe ngựa bao lấy toàn bộ Lạc Mộng Khê, ôm nàng xuống xe ngựa, bước nhanh hướng phòng ngủ đi đến…
Lạc Mộng Khê sau khi chạy ra khỏi phòng ngủ thì thẳng hướng thư phòng Nam Cung Quyết mà đi, nhưng là càng chạy, Lạc Mộng Khê cảm giác giống như mình vẫn ở tại một chỗ, vô luận chạy như thế nào, cảnh vật trước mắt đều không có biến đổi, ta bị người thiết kế vào trong trận.



Gió lạnh mang theo mùi máu tươi từ phía sau thổi tới, nháy mắt rót vào trên da thịt, Lạc Mộng Khê toàn thân lông tơ đều dựng đứng, cường thế áp lực từ phía sau truyền đến, Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu nhìn lại.



một đạo bóng dáng màu đen gần ngay trước mắt, thân thủ hướng cổ Lạc Mộng Khê…



Trong thư phòng, Nam Cung Quyết đang ngồi trước bàn xem thư được gửi đến: Năm ngày liền, Lãnh Tuyệt Tình giả trang thành Nam Cung Quyết hạ lệnh phong thành, Nhạc Địch cùng Phương Túy xuất lĩnh thị vệ đem người của Hạ Hầu Thần ở lại kinh thanh toàn bộ tiêu diệt, dư đảng của Nam Cung Phong và Nam Cung Dạ cũng bị thanh trừ không sai biệt lắm.



Phượng Túy lúc trước đi biên quan chính là để đem tướng lãnh của Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong đổi thành người đáng tin cậy của mình, sau khi Hạ Hầu Thần rời khỏi Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết đã gửi mật thư đến biên quan, lệnh phải nghiêm mật đề phòng, một tên thám tử cũng đừng mơ tưởng lọt vào Thanh Tiêu.



Nay Thanh Tiêu đã cơ bản trở thành thiên hạ của Nam Cung Quyết…



Về phần Phương Mặc bị Lạc Thải Vân tra tấn đến chết, Hạ Hầu Yên Nhiên trở thành tù nhân, Nam Cung Quyết cũng không quan tâm, bởi vì hắn tin tưởng năng lực của chính mình, sẽ không đi lợi dụng một nữ tử để giành lấy thắng lợi.



Hạ Hầu Thần, nay Thanh Tiêu đã là tường đồng vách sắt, người của ngươi một chút tin tức hữu dụng cũng không thể lấy được, để cho Lãng Tuyệt Tình giả mạo làm bổn vương thật ra lại rất tốt, hắn thực biết đúng mực, cũng biết nắm chắc cơ hội, nếu không phải hắn muốn tranh giành Mộng Khê với bổn vương, thật ra bổn vương có thể nguyện ý kết giao bằng hữu với hắn.



“Ô ô ô”. Ngay tại lúc Nam Cung Quyết đang âm thầm đắc ý, chuẩn bị thu thập mọi thứ rời khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ chiếu cố Lạc Mộng Khê, tiểu hồ ly lại xuất hiện, thân hình lửa đỏ nhảy đến trên bàn của Nam Cung Quyết, hướng hắn không ngừng kêu…



_____