Lạc Vương Phi
Chương 13 : Hỏi tội
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Ads Edit: Gió Lạc
Beta: Kun’xjh
Nhìn trên tay Băng Lam quả thật có hai bát cơm thừa canh cặn, mâu quang Nam Cung Quyết trở nên sâu xa, trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, không chút để ý hỏi: “Lạc thừa tướng, đây là có chuyện gì?”
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, khiến Vương gia chê cười!” Lạc thừa tướng nói nhẹ nhàng bâng quơ, đang tính tìm một lí do gì đó nói cho qua chuyện, Băng Lam lại một lần nữa ném ra một câu:
“Lão gia, nếu không có việc gì, nô tỳ đi đưa cơm cho tiểu thư trước, sáng giờ Đại tiểu thư vẫn chưa dùng bữa, khẳng định là đói bụng lắm…………….”
Lúc này Nam Cung Quyết không nói thêm gì nữa, hơi trầm hạ mí mắt xuống, có chút suy tư. Lạc thừa tường sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Băng Lam.
Chuyện của Lạc Mộng Khê, Lạc Tử Hàm, Nam Cung Phong, phố lớn ngõ nhỏ đều biết, Lạc thừa tướng tất nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng có vẻ chân tướng sự việc ở Lạc phủ và lời đồn đãi không giống nhau, tin lời nói của Lạc Tử Hàm, cho rằng tất cả đều do Lạc Mộng Khê đang giở trò…………
“Lạc Mộng Khê hiện ở nơi nào? Đưa bổn tướng đến đó!” Lạc thừa tướng lớn tiếng ra lệnh, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, không ai biết, khi hắn nói ra những lời đó, ngoài cửa có một bóng dáng màu hồng do dự một lát rồi bước nhanh rời đi………..
Trong phế viện, Lạc Mộng Khê mặc quần áo vải thô đang đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Đại tỷ quả thật là có tâm trạng ở đây mà nhàn nhã ngắm trời!” Giọng nữ mềm mại cùng châm biếm truyền vào tai Lạc Mộng Khê không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang đến: “Chỉ sợ, Đại tỷ nghe Tứ muội nói xong việc này, sẽ không thản nhiên tự đắc, Đại tỷ, Tam ca trúng độc là do ngươi hạ!”
Nhưng Lạc Thải Vân như thế nào cũng không nghĩ tới, Lạc Mộng Khê đột nhiên vòng vo một hồi làm cho mình hỏi tội không thành, lại còn bị Lạc Mộng Khê chế ngự, khiến cho Nam Cung Quyết chú ý tới nàng. Nhưng mặt khác: Hiện tại, chắc chắn Lạc vương gia đã cho rằng ta là một nữ tử điêu ngoa cố tình gây sự, bây giờ phải làm sao đây……….
“Ngươi……..sống ở đây?” Nhìn phòng ốc tồi tàn, ngoài viện đầy cỏ hoang, Lạc thừa tướng không khỏi kinh ngạc.
“Ta ở đây đã gần mười sáu năm!” Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Lạc Thừa tướng, ánh mắt bình tĩnh.
Ánh mắt Lạc thừa tướng mất tự nhiên: “Vương quản gia, sai người sửa sang lại Tây viện làm nơi ở cho Đại tiểu thư……”
“Không cần, ta ở đâu quen rồi, không nghĩ tới sẽ dọn đi nơi khác!” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh: “Lạc thừa tướng, ta biết trong phủ không nuôi những người nhàn rỗi, nên ta hi vọng ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi, khi thân thể tốt hơn ta sẽ làm việc………”
Không nhìn Lạc thừa tướng đang khiếp sợ, Lạc Mộng Khê không coi ai ra gì kể rõ: “Còn nữa, mỗi ngày thêm một chút cơm, mỗi bữa ngoại trừ đồ ăn thừa cùng bánh bao nguội, có thể hay không cho ta thêm chút canh……..”
“Vương quản gia, đây là chuyện gì?” Lạc thừa tướng rống giận nhìn Vương quản gia: “Đường đường là Đại tiểu thư trong phủ, tại sao lại ở nơi tồi tàn, ăn không đủ no, còn muốn làm hạ nhân, ngươi làm quản gia như thế nào?”
Lạc Mộng Khê thân thể thập phần gầy yếu, giống như một cơn gió nhẹ có thể đem nàng thổi bay, người thông minh chỉ cần nhìn là biết, đây là kết quả một thời gian dài ăn không đủ no……
Vương quản gia ‘Phạch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ không ngừng hướng Lạc thừa tướng cầu xin tha thứ: “Tướng gia thứ tội….. Tướng gia thứ tội……..”