Lạc Vương Phi

Chương 20 : Làm chứng

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Ads Edit: kun’xjh



Người đời thích xem náo nhiệt, không thích giúp đỡ, hơn nữa Nam Cung Phong lại là Vương gia, thân phận tôn quý, cho nên sau khi hắn xuất hiện, đám người rất nhanh lui ra hai bên tạo thành một con đường cho hắn đi, rồi quỳ xuống đất hành lễ:“Tham kiến Cảnh vương gia!”



Theo khoái mã chạy nhanh, áo choàng màu đỏ tía của Nam Cung Phong theo gió khẽ bay, khí chất tôn quý, khuôn mặt lạnh lùng, mắt lộ ra vẻ cao ngạo: Nam Cung Phong thật là nhân trung chi long hiếm có trên thế gian, chỉ tiếc hắn bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa, trong mắt người đời, hắn đang là quân tử thẳng thắn, thực chất bên trong, hắn là tiểu nhân luôn đi lừa gạt, ức hiếp……



Tới trước mặt, Nam Cung Phong dừng khoái mã, nhưng không xuống ngựa, cũng không nói câu nào, cao ngạo, ánh mắt lãnh liệt từ trên cao nhìn xuống phía dưới, ở giữa sân chỉ có duy nhất một nữ tử đang đứng ~ Lạc Mộng Khê.



Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đối diện với Nam Cung Phong, đáy mắt lóe ra không hề sợ hãi cùng yếu đuối, mà là nồng đậm trào phúng cùng khinh thường……



Lúc va chạm đôi mắt với Lạc Mông Khê, Nam Cung Phong đáy mắt lạnh như băng hiện lên một tia kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, nháy mắt lại khôi phục bình thường.



“Tiểu thư…… Tiểu thư…… Mau quỳ xuống……” Băng Lam quỳ gối bên cạnh Lạc Mộng Khê, vừa lo lắng lặng lẽ đưa tay kéo quần áo nàng, vừa len lén đánh giá sắc mặt Nam Cung Phong, e sợ Nam Cung Phong giận dữ sẽ sai người đem Lạc Mộng Khê đi giết.



Để nhắc nhở của Băng Lam ở ngoài tai, Lạc Mộng Khê đứng như trước không động đậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như một ao sâu, càng ngưng tụ càng sâu, không có người nào có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, dáng người yểu điệu, khí chất tươi mát tự nhiên, hơi thở cường thế, làm cho người ta bất tri bất giác bị nàng hấp dẫn……



“Cảnh vương gia…… Cứu ta a…… Cảnh vương gia……”



Giong nói cầu cứu yếu ớt của Lí Thụy truyền vào trong tai, Nam Cung Phong đột nhiên hoàn hồn: Đáng chết, ta làm sao có thể có loại cảm giác này!




Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lạc Mông Khê và Nam Cung Quyết, bàn tán sổi nổi, nhưng mà chỉ có điều, ánh mắt đám tiểu nữ tử nhìn Nam Cung Quyết là si mê và ái mộ, chuyển đến trên người Lạc Mộng Khê lại thành đố kị và phẫn hận.



Lạc vương gia thật sự là người rất khó gặp, thế nhưng lại hạ mình chiếu cố, vì cái người xấu xí này mà ra mặt làm chứng! Trong lòng âm thầm than thở: Tại sao vừa rồi xảy ra chuyện không phải ta…



“Tam Hoàng huynh quen Lạc đại tiểu thư?” Nam Cung Phong mâu quang hơi trầm xuống, chỉ có điều, người thông minh như Nam Cung Quyết, sao lại không rõ ý đồ của Nam Cung Phong:



“Bổn vương mấy ngày hôm trước làm khách ở Lạc phủ, có gặp qua Lạc đại tiểu thư một lần!” Nam Cung Quyết giọng điệu bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra hắn đến tột cùng đang nghĩ cái gì.



Nam Cung Phong đang muốn nói cái gì đó, thì Bắc Đường Diệp một thân lam y nhảy từ cửa sổ trên gian phòng trà xuống, khuôn mặt anh tuấn, dáng người tiêu sái, giọng nói mang theo đùa cợt:



“Vừa rồi bổn hoàng tử cùng Lạc vương gia chính là ngồi trên phòng trà kia, lụa trắng cao hai thước, đương nhiên người đi đường không thể nhìn thấy bên trong mấy dải lụa trắng xảy ra chuyện gì, nhưng tại hạ và Lạc vương gia ngồi ở trên cao, tình hình thực tế của Lạc đại tiểu thư khi bị nhốt trong mấy dải lụa trắng, hai người chúng ta đều thấy rõ, Cảnh vương gia ngươi hẳn là nên bắt Lí Thụy, chứ không phải Lạc Mộng Khê!”



Nam Cung Quyết thân là Lạc vương của Thanh Tiêu quốc, miệng vàng lời ngọc, lời hắn nói mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ, nếu như Nam Cung Phong lại bác bỏ, sự việc sẽ rối ren, huống chi hiện tại còn lòi ra một người là Bắc Đường Diệp, cũng giúp đỡ Lạc Mộng Khê…



Nam Cung Phong là người thông minh, đương nhiên biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào:”Xem ra Lạc đại tiểu thư thật sự là tự vệ, bất đắc dĩ mới đả thương người, người đâu, đem đám người Lí Thụy giải vào đại lao…”



“Chờ…một chút!” Lạc Mộng Khê đột nhiên mở miệng đánh gãy lời của Nam Cung Phong, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ngưng trọng:”Không biết Cảnh vương gia dự định sẽ xử lý đám người Lí Thụy như thế nào…”