Lạc Vương Phi
Chương 23 : Tỷ thí
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Ads Edit: kun’xjh
Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển đến đám người Lí Thụy đã chết, trả lời một nẻo:“Cảnh vương gia, ngươi xem rõ ràng bọn thị vệ bị giết hai mắt lộ ra kinh ngạc, nói cách khác, bọn họ không nghĩ tới hung thủ sẽ xuống tay với bọn họ, bởi vậy có thể thấy được, người ra tay giết chết thị vệ và đám người Lí Thụy, là người mà bọn hắn rất quen thuộc!”
“Mộng Khê cùng thị vệ của người không quen thuộc, huống chi, nếu những người này là do ta giết, ta sớm đã cao chạy xa bay rồi, như thế nào lại ngu ngốc đứng ở một chỗ không nhúc nhích chờ ngươi tới bắt!”
Lạc Mộng Khê quay lại đem ánh mắt chuyển trên người Nam Cung Phong, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng:“Ngược lại là Cảnh vương gia, người không phải đi băng bó miệng vết thương sao? Nơi này cách xa y quán, vì cái gì sau khi những người này chết, người lại đủ thời gian chạy tới nơi này?”
“Ngươi hoài nghi bổn vương giá họa cho ngươi?” Nam Cung Phong chậm rãi đi đến trước đám người Lí Thụy đã chết, mâu quang âm trầm, giọng điệu lạnh như băng, đi bên cạnh hắn mọi người đều biết, đây là điềm báo hắn đã tức giận.
“Chuyện cho tới nay, trùng hợp liên tiếp, làm cho Mộng Khê không thể không hoài nghi Cảnh vương gia……” Lạc Mộng Khê giọng điệu lạnh như băng, không chút nào yếu thế.
Trên người Nam Cung Phong tàn nhẫn khí càng tụ càng đặc, trầm hạ đáy mắt, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo và quỷ dị, đột nhiên xoay người, Nam Cung Phong xuất thủ, chưởng phong sắc bén nhanh như chớp đánh về phía Lạc Mộng Khê……
Bị ác phong đánh úp, Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng, đột nhiên nâng tay chống lại một chưởng của Nam Cung Phong.
Một chưởng của hai người đều là dùng toàn lực, trong nháy mắt hai chưởng giao nhau, chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong đều bị chấn động lui về sau bốn, năm bước rồi mới dừng lại…
Nam Cung Phong hung ác đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, đang muốn một lần nữa xuất chiêu cùng Lạc Mộng Khê đọ sức:
“Cảnh vương gia miệng vết thương của ngài còn chưa xử lý tốt, không nên làm loạn…”
Một tiếng lo lắng, nhắc nhở trống rỗng vang lên, Nam Cung Phong mâu quang chợt hiện, lặng yên không một tiếng động, rất nhanh thả lỏng, nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay tản ra.
“Tứ hoàng tử cho dù đêm nay ngươi không tới đây, tên hắc y nhân này cũng không ám toán ta được!” Lạc Mộng Khê giọng điệu vi ngạo, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía hắc y nhân không còn sức chống cự kia “Đem hắn giao cho ta!”
Nói xong, Lạc Mộng Khê định tiến lên bắt hắc y nhân trong tay Bắc Đường Diệp.
“Khoan đã!” Bắc Đường Diệp nhanh chóng giấu hắc y nhân sau lưng, vẻ mặt đùa cợt, nhìn Lạc Mộng Khê nói:”Lạc Mộng Khê, nghe nói ngươi trúng độc ‘Vật tử’, dung nhan bị hủy, không biết là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thât, nếu không ta suốt ngày mang mạng che làm gì!” Lạc Mộng Khê trong lòng sinh khó hiểu:”Tại sao Tứ Hoàng tử lại hỏi về vấn đề này?” chẳng lẽ nữa đêm canh ba Bắc Đường Diệp đến Khê viên, là vì muốn xem quỷ nhan của nàng…
Bắc Đường Diệp khẽ cười, đáy mắt càng đậm vẻ đùa cợt nói:”Lạc Mộng Khê, giao hắc y nhân cũng không phải là không thể, chỉ có điều, ngươi phải cho bổn Hoàng tử nhìn dung nhan phía sau mạng che?”
“Mộng Khê bây giờ đã là quỷ nhan, sợ sẽ dọa đến Tứ hoàng tử!” Lạc Mộng Khê nói thực uyển chuyển, nhưng giọng nói cường thế, không hề thương lượng, Bắc Đường Diệp là người thông mình, sao có thể nghe không ra.
Bắc Đường Diệp thân là Tứ Hoàng tử của Kì Thiên quốc, không có khả năng lại nhàn rỗi đến vậy, chẳng hiểu sao lại chạy đến nơi này muốn nhìn quỷ nhan của nàng, bị sai khiến, hoặc là có mục đích khác…
Bất luận là vì nguyên nhân gì cũng sẽ không cho hắn nhìn quỷ nhan của nàng, bởi vì Lạc Mộng Khê nàng không phải là động vật trong sở thú, để mặc cho mọi người nhìn…
Bắc Đường Diệp đáy mắt trầm tư chốc lát, ánh mắt càng ngày càng nồng đậm đùa cợt:”Lạc Mộng Khê không bằng như vậy, ngươi cùng ta tỷ thí một ván, nếu như ngươi thắng bổn hoàng tử sẽ đem tên hắc y nhân này dâng hai tay, lập tức rời đi, nhưng nếu ngươi thua…”
“Nếu như Mộng Khê thua, hắc y nhân sẽ để Hoàng tử mang đi, hơn nữa ta sẽ thỏa mãn hiếu kỳ của Tứ Hoàng tử, để cho Tứ Hoàng tử một lần nhìn thấy quỷ nhan của Lạc Mộng Khê ta!” Lạc Mộng Khê tiếp lời nói của Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê nàng chưa bao giờ thua.
“Tốt! Một lời đã định!” Giống như con mồi đã sập bẫy của mình, Bắc Đường Diệp đáy mắt đùa cợt hiện lên một tia ý cười quỷ dị:”Không biết Lạc cô nương muốn tỷ thí cái gì?”