Lạc Vương Phi

Chương 63 : Đêm động phòng hoa chúc

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


v Edit: kun’xjh



“Thanh Tiêu quốc có quy định, tân nương có thể tự mình vén khăn sao?” Nam Cung Quyết nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, giọng điệu tuy mềm mỏng lại ngầm mang theo trách cứ, thông minh như Lạc Mộng Khê, đương nhiên có thể nghe ra trong giọng nói không hờn giận của hắn.



“Lạc vương gia, hai người chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, là đóng kịch mà thôi, ngươi cần gì phải nghiêm túc như vậy.” Nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, cách nàng càng ngày càng gần của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê phản đối.



“Cho dù là đóng kịch, cũng phải làm đến nơi!” Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh lùng, tay lớn khẽ vung, một trận gió lớn thổi qua, khăn voan ở dưới đất được thổi bay lên lại trên mũ phượng của Lạc Mộng Khê. Đập vào mắt là một màu đỏ thẫm, Lạc Mộng Khê oán thầm trong lòng: Đồ keo kiệt, chuyện gì cũng tính toán chi li!



Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm mắng Nam Cung Quyết, thì gậy như ý đã vén khăn voan trên mũ phượng của Lạc Mộng Khê lên, dung nhan anh tuấn của Nam Cung Quyết gần ngay trước mắt. Lạc Mộng Khê đang muốn mở miệng, một ly rượu đã được đặt vào tay.



Mùi rượu nhàn nhạt bay vào trong mũi, Đáy mắt không hờn giận của Lạc Mộng Khê lóe lóe: Nam Cung Quyết này thật đúng là không phải lắm chuyện bình thường, chỉ lấy một lá chắn mà thôi, có cần phải nghiêm túc như vậy không.



Cân nhắc nhiều lần, Lạc Mộng Khê vẫn quyết định thỏa hiệp, dù sao, nơi này cũng là địa phương của Nam Cung Quyết, chống đối hắn, kết cục của nàng, khẳng định sẽ không ít thê thảm. Huống chi, chỉ là một ly rượu mà thôi, không phải thuốc độc.



Lạc Mộng Khê căn cứ vào kiểu uống rượu giao bôi, cùng Nam Cung Quyết uống rượu trong chén. Rượu này có màu vàng, khi uống vào miệng không có vị cay của rượu, ngược lại có vị ngọt nhè nhẹ: Rượu này không tệ, chẳng lẽ là rượu ngon làm cho nữ tử uống……



“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi!” Nam Cung Quyết cầm ly rượu trống rỗng trên tay Lạc Mộng Khê, đặt lại trên bàn.



Lạc Mộng Khê nhìn xung quanh một lát: “Phòng của ta ở đâu? Là phòng bên cạnh, hay là ở viện khác?”



“Ngươi là Vương phi của bổn vương, đương nhiên là ở đây.” Nam Cung Quyết giọng điệu hơi giận, từ từ đi đến trước bàn, tháo ngọc quan xuống.



“Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không cần phải ở cùng một phòng đâu!” Lạc Mộng Khê giọng điệu mang theo không hờn giận.



“Phụ hoàng phái người đứng ở bên ngoài, nếu bị bọn họ phát hiện, hai người chúng ta ở đêm động phòng hoa chúc lại không ngủ với nhau, vậy quan hệ hợp tác của chúng ta, chẳng phải là không đánh đã khai sao.” Nam Cung Quyết giọng điệu bình tĩnh, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc trong lời nói của hắn.



“Được rồi!” Tuy rằng Lạc Mộng Khê rất không muốn ở cùng phòng với Nam Cung Quyết, nhưng vì tránh để Thanh Hoàng hoài nghi, nàng đành phải chịu ủy khuất một chút: “Vậy, ta ngủ ở đâu?”



Trong phòng có hai người, lại chỉ có một cái giường, khẳng định phải có một người ngủ dưới đất, tuy rằng giữa phòng ngủ có trải thảm quý, đi bằng chân trần cũng không cảm thấy lạnh, nhưng nếu Lạc Mộng Khê phải ngủ ở dưới đất, nàng đúng là có chút không tình nguyện!



“Đương nhiên là ngủ trên giường.” Nam Cung Quyết nhẹ giọng trả lời, đôi mắt hơi trầm xuống, từ từ cởi bỏ nút áo, bỏ đi trang phục đỏ thẫm, lộ ra quần áo màu trắng bên trong.



Lạc Mộng Khê nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, vô vị ngáp một cái: “Đêm đã khuya, nên nghỉ thôi!”



Nói xong, Lạc Mộng Khê bước nhanh đi tới bàn trang điểm, cũng chính là bên cạnh Nam Cung Quyết, đưa tay tháo mũ phượng xuống, tháo xong, liếc Nam Cung Quyết đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Lạc vương gia, ngủ ngon!”



Lạc Mộng Khê không hề để ý tới Nam Cung Quyết, mặc giá y màu đỏ, đi nhanh đến bên giường, xoay người ngồi lên trên giường đồng thời thả trướng mạn xuống.



Trướng mạn là nửa trong suốt, Lạc Mộng Khê ngồi bên trong trướng mạn, mơ hồ có thể nhìn thấy hình bóng của Nam Cung Quyết, nhưng không thấy rõ, trong lòng âm thầm khẽ thở ra: Vừa rồi Nam Cung Quyết lại không e dè, làm trò trước mặt nàng mà cởi áo tháo thắt lưng. Vì đề phòng sẽ nhìn thấy bộ dạng của hắn sau khi cởi sạch, Lạc Mộng Khê mới tìm cớ để đến giường, thả trướng mạn xuống.



Trướng mạn che khuất toàn bộ giường lớn, Lạc Mộng Khê thấy không rõ Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đương nhiên cũng thấy không rõ Lạc Mộng Khê đang làm cái gì, cho nên, Lạc Mộng Khê không chút lo lắng mà từ từ cởi giá y và áo trong của mình:



Nam Cung Quyết đáng ghét, hành động vừa rồi của hắn, rõ ràng phóng khoáng hơn so với một người hiện đại như ta. Tuy rằng dáng người của Nam Cung Quyết không tệ, nhưng Lạc Mộng Khê ta không có hứng thú xem……



Chỉ có điều, Nam Cung Quyết cũng được coi là một thân sĩ, nhường giường lớn lại cho ta, không để cho một nữ tử như ta nằm ngủ dưới đất……



Bây giờ đã là mùa thu, thời tiết chuyển lạnh, tuy trên sàn có trải thảm, nhưng để một người mang bệnh như Nam Cung Quyết nằm ngủ dưới đất lại không nhân từ cho lắm, nhưng mà không còn biện pháp, ai bảo phòng này chỉ có một giường chứ……



Cởi giá y và áo trong xong, Lạc Mộng Khê chỉ mặc áo mỏng, phủ chăn gấm nằm ở trên giường, khẽ nhắm hai mắt lại: Giường ở Lạc vương phủ này rất thoải mái, chỉ có mềm mại hơn chứ không kém so với Khê viên của ta……



Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê thầm tán thưởng, một cơn gió mát hổi qua, trướng mạn bị vén lên, mùi đàn hương quen thuộc bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê nghi hoặc, nhưng chưa mở mắt ra: Kỳ lạ, trong ngăn tủ bên cạnh không phải có chăn gấm sao, tại sao Nam Cung Quyết phải vào đây……



Ngay khi Lạc Mộng Khê thầm nghi hoặc, trướng mạn thả xuống, một bên chăn gấm bị xốc lên, một khối thân thể ấm áp mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, chui vào trong chăn của Lạc Mộng Khê……



Lạc Mộng Khê đột nhiên mở to hai mắt, ngồi dậy, nhìn hai mắt nhắm hờ, vẻ mặt bình yên của người bên cạnh, lửa giận thiêu đốt trong mắt đẹp: “Nam Cung Quyết, tại sao ngươi lại nằm trên giường?”



“Đây là giường của bổn vương, vì sao bổn vương không thể nằm?” Nam Cung Quyết vẫn nhắm hờ hai mắt, đáp phi sở vấn (ông nói gà, bà nói vịt), giọng điệu nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo một tia trêu tức.



“Đêm nay giường này là của ta, ngươi xuống đất ngủ đi!” Lửa giận trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê càng đậm.



“Bây giờ đã là cuối mùa thu, thời tiết chuyển lạnh, bổn vương có bệnh trong người, nếu ngủ dưới đất, bệnh tình sẽ nặng thêm, bổn vương không muốn tìm khổ!” Giọng nói của Nam Cung Quyết càng ngày càng mơ hồ, giống như sắp ngủ:



“Nếu ngươi không muốn ngủ chung một giường với bổn vương, thì xuống đất ngủ đi, trong ngăn tủ bên trái có chăn đó, nhớ lót nhiều vào, nửa đêm đỡ phải bị thức giấc vì lạnh……”



Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Nam Cung Quyết đã rất nhẹ, rõ ràng đã chuẩn bị vào giấc ngủ.



Tiếng hít thở đều đều truyền vào trong tai, mắt đẹp của Lạc Mộng Khê càng đậm lửa giận, bắt nàng nằm ngủ dưới đất, nằm mơ đi!



Đá Nam Cung Quyết một cước? Nhưng võ công của hắn cao hơn nàng, nếu nàng thật sự đá hắn, chỉ sợ người té xuống đất không phải Nam Cung Quyết mà là Lạc Mộng Khê nàng.



Nhưng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà cùng Nam Cung Quyết nằm ngủ chung một giường, nàng thật sự không muốn!




Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lên xe ngựa tiến đến hoàng cung, dọc theo đường đi, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều ngồi ở hai bên xe ngựa, Nam Cung Quyết nhắm mắt dưỡng thần, Lạc Mộng Khê ngưng thần suy nghĩ, ai cũng không nói gì.



Không lâu sau, hai người đi đến hoàng cung. Sau khi xuống xe, Nam Cung Quyết tự nhiên nắm tấy bàn tay của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đang muốn bỏ ra, thì tiếng cảnh cáo của Nam Cung Quyết vang lên bên tai: “Vợ chồng chân chính đi vào hoàng cung đều là tay nắm tay, nếu hai người chúng ta không nắm, chắc chắn sẽ bị phụ hoàng nhìn ra sơ hở.”



Rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê đành phải thuận theo ý của Nam Cung Quyết, cùng hắn tay trong tay, sóng vai đi về phía trước, trong lòng không ngừng tự an ủi: Nắm tay một chút mà thôi, không có gì quá đáng, huống chi, Nam Cung Quyết cũng được coi là một soái ca, đi bên cạnh hắn, thật ra rất có mặt mũi.



Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê trực tiếp đi vào ngự thư phòng, lúc sắp đến cửa ngự thư phòng, Nam Cung Quyết bỗng nhiên mở miệng: “Lạc Mộng Khê, về sau chú ý nhiều vào, đừng để người khác nhìn thấy thủ cung sa, nếu không, kế hoạch của chúng ta, chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc.”



“Làm sao ngươi biết trên cánh tay ta có thủ cung sa?” Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết đang đi bên cạnh, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia nghi hoặc.



“Đó là bởi vì…… Những nữ tử chưa xuất giá trên cánh tay đều có thủ cung sa, chẳng lẽ trên cánh tay ngươi không có?” Nam Cung Quyết đáp phi sở vấn, cũng âm thầm khẽ thở ra: Hắn cũng không tính nói cho nàng biết, tối hôm qua lúc nàng cọ cọ trong lòng hắn, ống tay áo tự động cuốn lên, lộ ra thủ cung sa trên cánh tay.



Lạc Mộng Khê hiểu ý, gật gật đầu, không nói thêm nữa gì nữa. Trong lòng lại âm thầm thở dài: Nữ tử ở cổ đại này thật sự là phiền phức. Thủ cung sa trên cánh tay là để thuận tiện cho nam tử xác định có còn là cô nương hay không, vừa nhìn sẽ biết, chỉ có điều, tại sao loại phương pháp này không lưu truyền đến hiện đại chứ……



Ngay khi Lạc Mộng Khê đang âm thầm nghi hoặc, thì hai người đã đi tới ngự thư phòng. Thái giám thông báo một tiếng, nàng và Nam Cung Quyết đi vào, Thanh Hoàng là vị Hoàng đế cần cù, khi hai người tiến vào, Thanh Hoàng đang phê duyệt tấu chương.



Thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi vào ngự thư phòng, thì khẽ để tấu chương trên tay xuống, giọng điệu từ ái: “Các con đến đây.”



“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Nam Cung Quyết kéo Lạc Mộng Khê cùng quỳ xuống.



“Con dâu tham kiến phụ hoàng.” Lạc Mộng Khê là người hiện đại, chưa bao giờ nghĩ sẽ quỳ gối khấu đầu với người khác, nhưng người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nơi này không phải thế kỷ hai mươi mốt mà đòi quyền bình đẳng, vương triều phong kiến cổ đại phải có tôn ti trật tự, rơi vào đường cùng, đành phải quỳ gối, nhưng mà, từ nay về sau nàng sẽ tận lực làm trò trong hoàng cung.



“Đã là người trong nhà, không cần đa lễ, hãy bình thân.” Thanh Hoàng giọng điệu bình tĩnh.



“Tạ phụ hoàng!” Sau khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đứng dậy, Thanh Hoàng nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, cùng với trên khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Quyết lộ vẻ hạnh phúc, trong lòng khẽ thở dài: Xem ra tình cảm của Quyết nhi đối với Lạc Mộng Khê rất chân thành……



Không thể phủ nhận, Lạc Mộng Khê khí chất xuất trần, nếu nàng không bị trúng độc hủy dung, khẳng định sẽ là một nữ tử tuyệt sắc, xứng đôi với Quyết nhi……



“Thấy vợ chồng hai con hòa thuận, trẫm cũng an tâm, cầm này, coi như là quà mừng tân hôn của hai con!”



Thanh Hoàng vừa dứt lời, một thái giám tay cầm một cây cổ cầm đi đến, khi thấy rõ cây cầm kia, đáy mắt nghi hoặc của Nam Cung Quyết hiện lên một tia sáng khác thường, loại hạnh phúc đó khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nơi sâu nhất trong đáy mắt, mơ hồ ngấn ngấn lệ: “Đa tạ phụ hoàng!”



Sau khi cáo biệt Thanh Hoàng, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê rời khỏi ngự thư phòng. Nam Cung Quyết ôm cổ cầm do Thanh Hoàng ban cho, trầm mặc không nói, thoáng hiện trong đáy mắt là cảm động và đau lòng.



Lạc Mộng Khê chưa bao giờ thấy thứ gì làm Nam Cung Quyết coi trọng như thế, lòng sinh khó hiểu: “Lạc vương gia, cổ cầm này rất quan trọng với ngươi sao?”



Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, khẽ cười, trong nụ cười có chua sót, có chân thành, mơ hồ còn mang theo cảm xúc mà Lạc Mộng Khê nhìn không rõ: “Đây là Thuần Dương cầm, thế gian khó tìm, quan trọng hơn là, cổ cầm này là thứ mẫu phi ta yêu thích nhất lúc còn sống.”



Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung lướt qua mọi vật trong hoàng cung, nhìn về một phương hướng, dường như đang nhớ lại:



“Năm ta mười tuổi, có một ngày mẫu phi bị nhiễm phong hàn, nằm ở tẩm cung nghỉ ngơi, ta cùng với phụ hoàng ở ngự thư phòng chơi cờ, nhưng sau lại không biết vì sao, tẩm cung của mẫu phi đột nhiên bị cháy, tất cả mọi người chạy đến, nhưng chỉ có một mình mẫu phi bị chết cháy, trên đời, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”



“Sau khi ta và phụ hoàng nghe tin chạy đến, toàn bộ tẩm cung đã thành biển lửa, chúng ta không thể lao vào cứu mẫu phi ra……”



“Sau khi lửa lớn bị dập tắt, thị vệ theo vị trí tẩm cung tìm ra một cái xác bị đốt trọi, lúc ấy, mẫu phi đang mang thai hơn chín tháng, sắp lâm bồn……”



Thật ra, Lạc Mộng Khê đã đoán được, cái chết của mẫu thân Nam Cung Quyết không đơn giản giống như mọi người đồn đại, nhưng không nghĩ rằng, bà lại chết thảm như thế, bị lửa lớn đốt thành tro bụi, một lúc mất hai mạng người……



“Thật ra, ngày đó mẫu phi từng bảo ta ở lại tẩm cung chơi với bà, nhưng ta lại tìm phụ hoàng để chơi cờ, nên không ở lại, nếu lúc ấy ta ở lại, mẫu phi có phải sẽ không chết hay không……”



“Sống chết có số, ngươi đừng tự trách mình.” May mắn là ngươi không có ở lại, nếu ngày đó ngươi ở tẩm cung cùng với mẫu thân ngươi, không những không ngăn được bi kịch kia, mà ngay cả cái mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ không còn, dù sao, lúc đó ngươi chỉ là một đứa bé mười tuổi, ngươi sẽ không thay đổi được cái gì……



Thông minh như Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nghĩ như thế nào, hắn đương nhiên cũng đã nghĩ đến, chỉ có điều, việc này trở thành bóng ma trong lòng hắn đã nhiều năm, nói ra như thế này, khiến hắn dễ chịu rất nhiều, tuy rằng hắn là Lạc vương Thanh Tiêu quốc, nhưng hắn cũng chỉ là một nam tử mười chín tuổi, ở hiện đại, mười chín tuổi vẫn là đứa nhỏ:



“Mộng Khê, ngươi biết đánh đàn không?” Nam Cung Quyết thu đáy mắt bi thương, quay đầu nhìn Lạc Mộng Khê.



“Biết một chút, nhưng không tinh thông!” Lạc Mộng Khê sinh ra ở hiện đại, đàn dương cầm, đàn violon còn có thể đánh, còn cổ cầm (đàn cổ đại), chỉ biết sơ sơ mà thôi.



“Thuần Dương cầm này tặng cho ngươi.” Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện tia kiên định.



“Đây là di vật của mẫu phi ngươi, có ý nghĩa quan trọng với ngươi, làm sao ta nhận được.”



“Bổn vương thích thổi tiêu, đối với cổ cầm, không tinh thông lắm, Thuần Dương cầm này đặt ở chỗ bổn vương cũng là lãng phí, ngươi biết về cổ cầm, nên đưa cho ngươi đi.” Khi nói ra những lời này, trong đầu Nam Cung Quyết hiện lên hình ảnh của mẫu thân hắn trước đây, trong lúc vô tình đã giảng cho hắn:



“Thuần Dương cầm, bề mặt được làm từ gỗ cây ngô đồng, đại diện cho vợ chồng đồng tâm, hãy đưa cho người mà con thấy thích hợp.”



Lạc Mộng Khê đang muốn nói gì đó, bất thình lình một giọng nữ trong trẻo vừa bước đến trước mặt nàng vừa mở miệng: “Thì ra là Thuần Dương cầm thế gian hiếm có, Quyết, chàng tìm được ở đâu vậy, có thể tặng cho ta không?”



Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn phía giọng nói truyền đến, cách đó không xa, Hạ Hầu Yên Nhiên mặc trang phục thích hợp, cử chỉ tao nhã, xinh đẹp như tiên, trong mắt mang theo cười, vẻ mặt ẩn tình, từ từ đi tới chỗ nàng và Nam Cung Quyết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mang theo ý cười khiêu khích.