Lạc Vương Phi

Chương 65 : Ngươi ngủ thư phòng

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: kun’xjh



“Cô nương, vừa rồi thực xin lỗi.” Nhìn Lạc Mộng Khê bị hắn đụng vào bức tường, mày liễu hơi nhíu, hình như là bị thương, Lãnh Tuyệt Tình áy náy hỏi. Thân ảnh thon dài trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, có lẽ ngay cả hắn cũng không phát hiện, trong giọng nói lạnh như băng ấy lại mang theo thân thiết: “Có phải tìm đại phu không?”



Lãnh Tuyệt Tình, người cũng như tên, đối nhân xử thế, vừa lạnh lùng vừa tuyệt tình. Nhưng từ lúc nhìn thấy Lạc Mộng Khê ở bờ sông, hắn đã sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ với nàng, nhất là khi Lạc Mộng Khê đưa cá nướng cho hắn, hắn rốt cuộc cũng không thể lạnh lùng, tuyệt tình với nàng được.



Lãnh Tuyệt Tình biết võ công của mình ra sao, hơn nữa, trong suy nghĩ của hắn, Lạc Mộng Khê chỉ là một thiên kim nhà giàu bình thường, hắn đẩy nàng ra xa mấy thước, nàng khẳng định sẽ bị thương……



Lạc Mộng Khê cũng là người luyện võ, theo lý mà nói, sau khi va chạm với người khác, sẽ không bị đụng đến thảm như vậy. Nhưng mà, võ công của Lãnh Tuyệt Tình cực cao, khi bước đi thì im lặng không một tiếng động, Lạc Mộng Khê lại đang lao nhanh về trước, cũng không nghĩ đến sẽ có người bỗng dưng đi trước mặt, không hề đề phòng, mới có thể bị đụng ra xa mấy thước.



“Ta không sao, không cần hao phí khổ tâm lớn như vậy!” Hàm ý của Lạc Mộng Khê là muốn né tránh bàn tay muốn đỡ nàng của Lãnh Tuyệt Tình: “Ngươi là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?”



“Tại hạ…… Lãnh Tuyệt Tình!” Lần này Lãnh Tuyệt Tình bí mật đến kinh thành, không có nhiều người biết hành tung của hắn, cũng không thể để cho người ngoài biết thân phận thực sự của hắn. Nhưng không biết vì sao, hắn không muốn nói dối Lạc Mộng Khê:



“Bản…… Lần này Tại hạ đến đây, là muốn tìm một vị bằng hữu.” Một vị bằng hữu mà ta phải nghĩ mọi biện pháp để mang nàng về Tuyệt Tình cung……



Khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười chua sót, vì phòng Lạc Mộng Khê nhìn ra sự bi thương trong hắn, Lãnh Tuyệt Tình liền chuyển đề tài, “Lần này cô nương ra ngoài một mình sao, ngay cả nha hoàn, thị vệ cũng không mang theo……”



Trong giọng nói lạnh như băng của Lãnh Tuyệt Tình, lại ngầm mang theo một tia trêu tức, đây là lần đầu tiên hắn thấy hứng thú trong hơn hai mươi năm qua: Không biết có phải các thiên kim tiểu thư khác ở kinh thành đều giống nàng hay không, hằng ngày chốn cha mẹ, lặng lẽ chạy ra ngoài chơi, trước khi cha mẹ phát hiện nàng ra ngoài, thì vội vội vàng vàng quay về nhà……



Khó trách hắn lại xuất sắc như thế, thì ra là một trong tuyệt thế tứ công tử, Lãnh Tuyệt Tình! Giọng nói ngầm mang theo trêu tức của Lãnh Tuyệt Tình truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê sinh lòng nghi hoặc: Tâm tình của hắn tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, ta cũng không cảm thấy sự ưu thương của hắn, chẳng lẽ trong mấy ngày này, đã phát sinh chuyện đặc biệt gì sao……



Đột nhiên, khóe mắt Lạc Mộng Khê liếc thấy cách đó không xa, Đông Mai đang đi ra từ một ngã rẽ, đáy mắt hơi trầm xuống, muốn đuổi theo, nhưng ngẩng đầu đã thấy Lãnh Tuyệt Tình gần ngay trước mắt: “Thời gian không còn sớm, Lãnh công tử, ta phải đi về.”



Vừa rồi, tuy rằng Lạc Mộng Khê không nghe Lãnh Tuyệt Tình nói gì, nhưng cũng truyền vào trong tai một ít. Lạc Mộng Khê biết hắn đang hiểu lầm nhưng cũng không rảnh để giải thích với hắn.



Lãnh Tuyệt Tình ngẩng đầu nhìn trời, thời gian quả thực không còn sớm: “Ta đưa ngươi về!” Kinh thành của Thanh Tiêu quốc giờ đã thanh bình. một cô nương muốn tự mình về nhà sẽ không gặp chuyện gì, chẳng qua, trong tiềm thức của Lãnh Tuyệt Tình, muốn gần Lạc Mộng Khê hơn……



“Không cần, không cần, cha mẹ của ta rất khó tính……” Lạc Mộng Khê nói cho có lệ, vừa bước nhanh đến hướng mà Đông Mai biến mất: “Nếu bị họ nhìn thấy ta và ngươi ở cùng một chỗ, ta liền thảm, ta đi trước, sau này còn gặp lại……”



Nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê rất nhanh đã đi xa, khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình khẽ cong lên một độ cong duyên dáng, đáy mắt lạnh như băng lóe lên nồng đậm hâm mộ và khao khát:



Cuộc sống như vậy của nàng, mới là chân thực nhất, cũng là thứ ta muốn có được nhất, vừa rồi quên hỏi tên nàng, nhưng mà, cho dù có biết tên của nàng, có năng lực như thế nào, chúng ta cũng không đến với nhau được. Mục tiêu đã định trước, ta phải lấy thánh nữ làm vợ, mà nàng không phải là thánh nữ của Tuyệt Tình cung……



Ngay lúc bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê biến mất không thấy nữa, tả hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung bỗng dưng xuất hiện trước mặt Lãnh Tuyệt Tình: “Tham kiến thiếu chủ.”



“Bản cung không phải cho các ngươi nghỉ ngơi ở khách điếm sao? Các ngươi lại tới đây làm gì?” Ngữ khí của Lãnh Tuyệt Tình mang theo không hờn giận.



“Khởi bẩm thiếu chủ, thuộc hạ đến để báo cho thiếu chủ biết cách phân biệt thánh nữ như thế nào……”



“Bản cung đã gặp qua thánh nữ!” Nói xong, Lãnh Tuyệt Tình không hề để ý tới tả hữu hộ pháp, từ từ đi về phía trước: Ngày hôm qua, đội ngũ đón dâu ở nửa đường xảy ra chuyện, Lạc Mộng Khê mặc giá y màu đỏ bước xuống kiệu hoa, Nam Cung Quyết ôm nàng vào trong ngực, giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ.



Lúc ấy Lạc Mộng Khê đưa lưng về phía Lãnh Tuyệt Tình, cho nên, Lãnh Tuyệt Tình vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng của nàng, ngược lại Nam Cung Quyết đứng đối diện với hắn, đáy mắt thâm thúy đã thu hết toàn cảnh.



Đồn rằng Lạc Mộng Khê có dung nhan xấu như quỷ, nhưng theo nhưng gì Lãnh Tuyệt Tình nhìn thấy thì Nam Cung Quyết đối với Lạc Mộng Khê là nồng đậm nhu tình. Nam Cung Quyết không chê dung nhan của Lạc Mộng Khê, hai người bọn họ là thật lòng yêu nhau, nhưng vì toàn bộ Tuyệt Tình cung, không thể không chia rẽ cặp đôi này……



Cửa Trúc sương của Túy Tiên lâu bị một người khẽ đẩy ra, một bóng dáng màu trắng thon dài từ từ đi vào, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một lời xin lỗi mỏi mệt: “Mộng Khê, để ngươi đợi lâu……”



Không có tiếng trả lời, đập vào mắt có thể thấy được là một phòng trống không, không có bóng dáng mà hắn vướng bận kia, Nam Cung Quyết cả kinh, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia lo lắng, xoay người, gọi vọng ra bên ngoài: “Chưởng quầy, chưởng quầy……”



“Vương gia, có gì phân phó?” Chưởng quầy đang tính sổ sách ở quầy nghe được tiếng gọi, lập tức buông sổ trong tay xuống, gần như không cần nghĩ ngợi, bước nhanh đến trước mặt Nam Cung Quyết.



“Vương phi đâu? Tại sao không thấy?”



“Việc này……” Nhìn Trúc Sương trống không, lão chưởng quầy cũng trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà, hắn rất nhanh đã có phản ứng lại: “Vương gia, ty chức lấy tính mạng ra đảm bảo, Vương phi ở trong này tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, thuộc hạ vẫn phái người âm thầm bảo hộ Vương phi, cũng không có người lạ ra vào phòng này.”



“Ý của ngươi là, Vương phi tự mình rời khỏi đây.” Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh lùng, từ từ đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài:



Trong phòng rất gọn gàng, không dấu tích đánh nhau, võ công của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết biết rõ, không ai có khả năng xuất hiện ở đây mà nàng lại không biết chứ đừng nói là bị bắt đi. Lão chưởng quầy nói rất đúng, Lạc Mộng Khê là tự mình rời khỏi đây.



“Khẩn cấp phái người đi tìm Vương phi.” Lạc Mộng Khê không phải bị bắt đi, Nam Cung Quyết cũng yên tâm hơn. Người trên đường đều là người của hắn, chỉ cần Lạc Mộng Khê không đi quá xa, cơ bản sẽ không gặp chuyện gì.



Lại nói, khi Lạc Mộng Khê theo dõi Đông Mai, thì Lăng Khinh Trần đang đứng cửa sổ trong phòng khách điếm, nhìn bên ngoài không mục đích.



Hôm qua là ngày Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết thành thân, hắn ở trong phòng uống đến say mèm, vừa mới tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Thủ hạ đang làm canh giải rượu cho hắn, nhất thời không có việc gì làm, hắn đến bên cửa sổ, mở ra, để làn gió mát thổi vào khiến đầu óc thanh tỉnh một chút.



Trong cái liếc mắt lơ đãng, một bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt, chút sương mù trong đầu Lăng Khinh Trần trong phút chốc thanh tỉnh: Lạc Mộng Khê, Tại sao lại là nàng?



Ở ngã tư cách đó không xa, Lạc Mộng Khê và Đông Mai đang một trước một sau đi về phía trước. Đông Mai đi trong góc, cho nên, Lăng Khinh Trần không nhìn thấy ả, chỉ nhìn thấy một mình Lạc Mộng Khê đang đi trên đường.
Không phải tối hôm qua nàng ngủ ở bên kia lụa mỏng sao?



Ngay khi Nam Cung Quyết đang âm thầm nghi hoặc, Lạc Mộng Khê lờ mờ mở mắt, mùi đàn hương quen thuộc bay vào trong mũi, nhiệt độ ấm áp của cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền vào người Lạc Mộng Khê. Thần trí sương mù trong phút chốc thanh tỉnh, Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người ngồi dậy, trong mắt đẹp lửa giận thiêu đốt: “Nam Cung Quyết, ngươi dám thừa dịp ta ngủ để chiếm tiện nghi……”



Trong mắt Nam Cung Quyết lộ ra bất đắc dĩ: “Lạc Mộng Khê, ngươi nhìn lại đi, bên kia lụa mỏng là của ngươi, hiện tại ngươi đang ở phần của bổn vương, là ngươi chủ động yêu thương nhung nhớ bổn vương……”



“Rõ ràng là ngươi trong lòng có quỷ, sắc mê tâm khiếu*, cho dù lúc ta ngủ có lấn qua phần của ngươi đi chăng nữa, vì sao ngươi lại không đẩy ta ra?”



(*sắc mê tâm khiếu: Mê sắc đến tim đập loạn xạ)



Nhìn trướng mạn trước mặt, Lạc Mộng Khê cũng biết, thật sự là mình đã lấn đất, nhưng lại không muốn dễ dàng chịu thua, nếu không, chẳng phải là bị Nam Cung Quyết túm được đuôi sao.



Huống chi, nàng thường ngủ rất gọn, khả năng xoay người lấn đất cũng không tính là lớn, nói không chừng là Nam Cung Quyết cố ý kéo nàng qua đây……



Đáy mắt Nam Cung Quyết chợt lóe, giọng điệu trầm thấp lại có chút quỷ dị: “Ngươi nói bổn vương sắc mê tâm khiếu?”



“Đúng vậy.” Lạc Mộng Khê ý thức được có gì đó không đúng, nên vội vàng rút lui: “Nhưng mà, coi như ngươi phạm lỗi lần đầu, bổn cô nương sẽ không so đo với ngươi, chỉ có điều, ngươi nhớ kỹ, nếu lại có tiếp theo……”



“Ưm!” Lạc Mộng Khê còn chưa dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn cách mạng che mặt đã bị Nam Cung Quyết gắt gao che lại, nụ hôn cuồng dã, nóng rực khiến Lạc Mộng Khê thở không nổi……



Lạc Mộng Khê khó tin nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Quyết gần trong gang tấc: Hắn…… Hắn lại hôn ta……



“Nam Cung Quyết…… Ngươi làm gì…… Ưm……” Miệng Lạc Mộng Khê bị che lại, muốn nổi giận với Nam Cung Quyết, nhưng lại không nói được câu gì, muốn đẩy Nam Cung Quyết ra, nhưng khí lực của hắn lại lớn hơn nàng. Hắn ôm chặt nàng trong ngực, bất luận nàng dùng sức như thế nào cũng không thể đẩy hắn ra.



Hơn nữa hai người vừa mới ngủ dậy, mặc rất ít quần áo, thân thể mềm mại của Lạc Mộng Khê không ngừng giãy dụa trong lòng Nam Cung Quyết. Thân thể của Nam Cung Quyết vốn ấm áp nay càng ngày càng nóng. Trong lòng Lạc Mộng Khê biết không ổn, dưới tình thế cấp bách, thừa dịp Nam Cung Quyết không hề phòng bị, vung tay đánh vào cổ hắn.



Vốn tưởng rằng sẽ thành công, lại không ngờ ngay lúc bàn tay Lạc Mộng Khê sắp đánh tới cổ Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết đột nhiên đưa tay giữ chặt cổ tay nàng, xoay người đặt Lạc Mộng Khê dưới thân, đáy mắt thâm thúy mơ hồ lóe nồng đậm dục vọng:



“Lạc Mộng Khê, có đôi khi, ngươi nên học cách ngoan một chút, nếu không, người chịu thiệt sẽ là ngươi.” Nam Cung Quyết khàn giọng, giống như đang cực lực áp chế cái gì đó.



“Có ý gì?” Lạc Mộng Khê khó hiểu. Nụ hôn của Nam Cung Quyết thô bạo mà cuồng dã, suýt nữa làm nàng hít thở không thông, mắt đẹp bởi vì thiếu dưỡng, mà có chút rã rời.



“Không phải vừa rồi ngươi nói bổn vương sắc mê tâm khiếu sao? Vậy dù sao bổn vương cũng muốn sắc mê tâm khiếu một lần, biến tội danh này thành thật mới được, nếu không, chẳng phải Lạc Mộng Khê ngươi đã oan uổng bổn vương sao.” Nói xong, môi mỏng hoàn mỹ của Nam Cung Quyết lại hướng đến gần môi của Lạc Mộng Khê.



“Đợi chút.” Ngẫm lại nụ hôn mềm mại vừa rồi lại không làm nàng tức giận, Lạc Mộng Khê vội vàng ngăn lại: “Ta chỉ nói ngươi sắc mê tâm khiếu có một lần, ngươi cũng biến tội danh này thành thật một lần, giữa ngươi và ta đã hòa nhau, không ai thiếu ai ……”



Nam Cung Quyết đáng ghét, thật không phải keo kiệt bình thường, chuyện gì cũng thích so đo từng tí với ta.



Nam Cung Quyết mỉm cười, đáy mắt thâm thúy lại hiện lên ý cười quỷ dị: “Sai rồi, vừa rồi là bổn vương có lòng tốt, để ngươi nghỉ ngơi một chút, nụ hôn này, còn chưa xong……” Nói xong, môi mỏng của Nam Cung Quyết lại hướng đến gần môi Lạc Mộng Khê……



“Nam Cung Quyết, ngươi thật không biết phân rõ phải trái, ngươi dừng lại, chính là đã kết thúc, làm gì có đạo lý nghỉ ngơi một tí rồi tiếp tục chứ.”



Lạc Mộng Khê muốn thoát khỏi Nam Cung Quyết, nhưng cả người nàng đều bị Nam Cung Quyết đặt ở dưới thân, không thể động đậy, hai tay thì bị Nam Cung Quyết gắt gao cố định trên đỉnh đầu, căn bản không nhúc nhích được, rơi vào đường cùng, đành cả giận nói: “Cho dù vừa rồi là ta không đúng, ta cũng chỉ nói ngươi sắc mê tâm khiếu có một lần, ngươi không thể……”



“Lạc Mộng Khê, từ sắc mê tâm khiếu này, ngươi đã nói với bổn vương ba lần rồi……” Nam Cung Quyết giọng nói bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.



“Hai lần sau là giải thích, không tính.” Lạc Mộng Khê luận sự: “Ngươi là Lạc vương gia sẽ không keo kiệt đến nổi ngay cả câu dùng để giải thích cũng phải so đo chứ.”



“Lạc Mộng Khê, lần này ngươi nói đúng rồi, bổn vương chính là thích so đo từng tí một.” Đồng thời lúc nói, môi mỏng của Nam Cung Quyết đã muốn hôn lên làn môi anh đào của Lạc Mộng Khê, mân mê xoay mút:



Lần trước khi vô ý tiếp xúc với bờ môi thơm của Lạc Mộng Khê, cảm giác rất đẹp. Cuối cùng Nam Cung Quyết nghĩ khi nào đó sẽ tìm cơ hội mà nhấm nháp một chút, không nghĩ tới, cơ hội lại đến nhanh như vậy. Lúc trước đã không nếm đủ, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, cái gì sắc mê tâm khiếu chứ, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi……



Nam Cung Quyết đầu tiên là hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, sau đó không ngừng mạnh lên, mang theo cảm giác ma sát tê dại, làm cho người ta như bước vào một thế giới tuyệt vời. Lúc đầu Lạc Mộng Khê kháng cự, nhưng sau lại từ từ tiếp nhận, cuối cùng tự nhiên là chút bất tri bất giác mà đắm chìm trong đó, không thể tự kềm chế.



Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng là một tầng sương, ý thức cũng dần dần mơ hồ, hai tay cũng không tự chủ mà vòng qua cổ Nam Cung Quyết, để mặc hắn. Nam Cung Quyết vui vẻ hôn càng thêm sâu……



“Vương gia, Vương phi, hôm nay lại mặt, ty chức đã sai người chuẩn bị tốt lễ vật, không biết Vương gia, Vương phi còn muốn mang theo thứ gì không……” Ngay lúc Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang hôn nhau say đắm, thì tiếng bẩm báo không đúng lúc của Nhạc quản gia truyền từ ngoài cửa vào, Lạc Mộng Khê bỗng nhiên bừng tỉnh.



Nhìn tư thế ái muội của Nam Cung Quyết và mình, mắt đẹp của Lạc Mộng Khê trợn tròn, hiện lên một tia kinh hoảng, đột nhiên dùng sức đẩy Nam Cung Quyết đang đặt mình dưới thân ngã qua một bên, tự mình xoay người nằm vào phía trong lụa mỏng:



Vừa rồi ta làm sao vậy, thế nhưng cùng Nam Cung Quyết…… Đáng ghét, sự tự chủ của ta luôn luôn rất cao, vì sao lần này, lại không có chút sức chống cự đối với lực hấp dẫn của Nam Cung Quyết……



Chuyện tốt bị cắt ngang, tâm tình của Nam Cung Quyết đương nhiên cũng sẽ không tốt: “Chuyện lễ vật, Nhạc quản gia thấy thế nào tốt thì làm, bổn vương và Mộng Khê không có ý kiến gì.” Nhạc Địch này đến thật không đúng lúc.



“Ty chức tuân chỉ.” Nhạc quản gia trả lời một tiếng, rồi rời đi, nhưng Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê, lại không có khả năng tiếp tục.



“Giờ không còn sớm, chúng ta xuống giường rửa mặt chải đầu đi, sau khi dùng bữa sáng xong, bổn vương cùng ngươi lại mặt.” Nói xong, Nam Cung Quyết đứng dậy xuống giường, chậm rãi mặc quần áo, trong miệng còn tràn ngập hương vị độc đáo trong miệng Lạc Mộng Khê, trong lòng có chút mừng thầm khó hiểu: Nếu mỗi ngày đều như thế này, thật sự là việc may mắn nhất đời người……