Lạc Vương Phi

Chương 68 : Quyết, tình đấu

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: ThuTrang



Beta: kun’xjh



Thư phòng Dược Vương cốc, một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, anh tuấn uy vũ bất phàm đang đứng trước giá sách xem thư, vẻ mặt chăm chú.



“Cha, người tìm con” Giọng nữ trong trẻo, lạnh nhạt cùng với tiếng mở cửa truyền vào tai. Nam tử buông thư trong tay xuống, đáy mắt lóe tia ngưng trọng:



“Huyền Sương, sáng sớm hôm nay, vi phụ nhận được bồ câu đưa tin từ Lạc Vương phủ. Lạc Vương Nam Cung Quyết bệnh nặng, nhờ vi phụ đến chữa bệnh, chẳng qua là, vi phụ sắp bế quan, không thể rời Dược Vương cốc. Y thuật của con không thua kém vi phụ, vậy con thay ta làm một chuyến đến lạc vương phủ đi”



Trong giọng nói cao ngạo của Lâm Huyền Sương ngầm mang theo một tia không hờn giận: “Cha, người luôn luôn không khuất phục trước quyền thế của quan lớn, vì sao lần này lại đối với Lạc vương Nam Cung Quyết kia có vài phần kính trọng như vậy?”



Dược Vương cốc có vị thế đặc thù giống Thiếu Lâm Tự. Dược Vương cốc y thuật cao siêu, hằng năm người đến xin chữa bệnh không đếm xuể. Cốc chủ lại thích giúp đỡ người khác, đối với dân chúng nghèo khổ, hết sức giúp đỡ, đối với quan to hiển hách, không chút sợ hãi. Bất kể người có chức cao thế nào, tiền khám bệnh bao nhiêu, đều có thói quen đến Dược Vương cốc.



Lâm Huyền Sương lớn lên ở Dược Vương cốc, cũng giống Cốc chủ, rất ghét loại con cháu quan lại dựa vào quyền thế mà làm mưa làm gió.



Cho nên, rất nhiều con cháu quan lại mang sính lễ là vạn kim, muốn cưới nàng làm vợ, đều bị nàng không chút lưu tình đuổi về. Cái tên băng mỹ nhân cũng ra đời từ đó.



Lâm Huyền Sương luôn coi danh lợi như không có gì. Do đó, Nam Cung Quyết được tôn là tuyệt thế tứ công tử, thì đối với nàng mà nói cũng chỉ là một gã bình thường, không có gì đặc biệt.



Nhớ lần nàng gặp Nam Cung Quyết, hắn đang bệnh nặng hôn mê, được đám người Bắc Đường Diệp đưa tới Dược Vương cốc điều trị. Lúc ấy, nàng đang chữa bệnh cho dân chúng, từ rất xa đã trông thấy quần áo của người được khiêng đi, tay áo màu trắng tung bay.



Nàng nhất thời tò mò, liền đến hỏi thân phận của người nọ. Khi biết được là Lạc vương gia của Thanh Tiêu quốc, nàng cũng không thèm liếc hắn một cái đã xoay người đi chăm sóc bệnh nhân khác. Nếu lần đó coi như là gặp mặt, thì bọn họ cũng chỉ gặp qua một lần.



Nói thật, đối với Nam Cung Quyết này, Lâm Huyền Sương cũng có mấy phần khinh thường:



Thân là một nam tử, phải biết gánh vác, có năng lực, không cần cầu xin kẻ khác để trèo cao, nhưng chí ít phải bảo vệ được người mình yêu.



Mà Nam Cung Quyết kia, bệnh hại chết người, ngay cả bản thân còn không bảo vệ được, sau này làm sao bảo vệ được vợ con mình.



Tuy nói lương y như từ mẫu, nhưng bệnh của Nam Cung Quyết vốn không có thuốc chữa. Người giống như hắn, bệnh nặng như vậy, chết đối với hắn mà nói là loại giải thoát, sống lại phải mang vạ.



Chỉ có điều, hắn là Vương gia của Thanh Tiêu quốc, rất sợ chết, khẳng định sẽ muốn tìm mọi cách để sống lâu một chút. Bằng không, sẽ không ngàn dặm xa xôi dùng bồ câu đưa tin tới Dược Vương cốc, nhờ cha chữa bệnh cho hắn…



“Huyền Sương, có chuyện con có thể không biết, Lạc Vương gia là đại ân nhân của Dược Vương cốc chúng ta. Hai năm trước, nếu không có hắn, Dược Vương cốc của chúng ta đã sớm bị Tây Lương quốc san bằng.” Nhìn ra Lâm Huyền Sương không muốn đi Lạc Vương phủ, giọng điệu của Cốc chủ mang theo phiền muộn.



“Cha, nữ nhi biết rồi, ngày mai nữ nhi sẽ xuất cốc” Lâm Huyền Sương vốn không thích Nam Cung Quyết, nay lại càng chán ghét đến cực điểm.



Nhưng mà, đạo lý tri ân báo đáp, nàng vẫn hiểu được: Lần này đến Lạc Vương phủ, coi như là vì toàn bộ Dược Vương cốc báo đáp ân tình của Nam Cung Quyết năm đó. Sau này, cho dù có mang núi vàng núi bạc đến mời, Lâm Huyền Sương nàng cũng sẽ tuyệt đối không đến Lạc Vương phủ chữa bệnh cho hắn.



Lâm Huyền Sương xuất cốc đến Lạc Vương phủ, vốn là mang tâm trạng báo ơn mà đến, Chỉ tính giúp bệnh tình của Nam Cung Quyết ổn định, lại không nghĩ rằng, lần xuất cốc này khiến cuộc sống của nàng trải qua những việc khó quên.



Lạc Vương phủ, từ sau đêm Nam Cung Quyết phát bệnh, Lạc Mộng Khê không có việc gì thì lại nói bóng nói gió về bệnh tình của Nam Cung Quyết, muốn biết thêm nhiều thông tin. Còn Nam Cung Quyết, khi nhàm chán thì sẽ tiết lộ chút thông tin cho Lạc Mộng Khê, khi tâm tình tốt thì sẽ bắt nạt nàng. Ngày trôi qua cũng thấy thích ý.



Đêm đến, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê giống như mọi ngày, khẽ nhắm mắt suy nghĩ, mặt đối mặt nằm trên giường. Tấm lụa mỏng giữa hai người đã thu lại, từ hai cái chăn đổi thành một cái.



Hiện tại thời gian còn sớm, Lạc Mộng Khê hoàn toàn không buồn ngủ, tự nhiên là giống như trước đây, tìm chuyện để nói: “Nam Cung Quyết, bệnh của ngươi bao lâu thì phát tác một lần?”



“Một tháng” Nam Cung Quyết vẫn nhắm mắt suy nghĩ, thờ ơ trả lời.



“Có phải sau lần ngươi ăn nhầm cua, liền bắt đầu phát tác vào mỗi tháng đúng không?” Mỗi tháng phát tác một lần, chẳng phải là nói, mỗi tháng Nam Cung Quyết phải giãy giụa giữa sống và chết một lần sao. Hắn có thể sống tới bây giờ, thật sự là kì tích.



Nam Cung Quyết thản nhiên ừ một tiếng, xem như trả lời: “Lạc Mộng Khê, tại sao ngươi thu tấm lụa mỏng ở giữa lại? Hiện tại ngươi nhìn mặt bổn Vương đã có thể ngủ được sao?”



“Khi ngủ ta phải nhắm mắt lại, nếu ta không muốn nhìn mặt ngươi chỉ cần nhắm mắt lại là được” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ.



“Vậy tại sao ngươi lại đắp chung chăn với bổn Vương? Không sợ sau khi thức dậy, ngươi lại nằm trong lòng bổn Vương, bị bổn Vương chiếm hết tiên nghi sao?” Nam Cung Quyết nhìn thì như bình tĩnh, nhưng giọng nói lại ngầm mang theo một tia trêu tức.



“Nam Cung Quyết, ngươi nhất định không nhìn thấy sự khác nhau giữa bộ đồ ngủ của ta hôm nay so với ngày thường” Ngữ khí của Lạc Mộng Khê mang theo đắc ý, duỗi tay áo của mình đến trước mặt Nam Cung Quyết, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn:



“A! Lạc Mộng Khê, ngươi làm gì vậy?” Nam Cung Quyết kinh hô một rồi tiếng xoay người ngồi dậy. Nơi bị tay áo Lạc Mộng Khê chạm qua, lan ra cơn đau nhẹ mơ hồ.



“Nhìn xem trên tay áo của ta có cái gì, mang cái gai này, nếu ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, ta nhất định sẽ đâm ngươi lỗ chỗ, khiến khuôn mặt của ngươi hoàn toàn thay đổi”



Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết mơ hồ hiện lên một tia tức giận, đột nhiên đưa tay giữ vai Lạc Mộng Khê, cánh tay khác ôm chắc vòng eo thon nhỏ của nàng. Ôm nàng nằm xuống giường: “Nam Cung Quyết, ngươi làm gì đấy?” Lạc Mộng Khê kinh hô ra tiếng, cố gắng giãy giụa.



“Bổn Vương muốn cho ngươi biết, ngươi mang gai trên áo để đối phó bổn Vương căn bản là vô dụng” Câu trả lời mập mờ không rõ của Nam Cung Quyết truyền đến từ bên cạnh. Lạc Mộng Khê ngừng giãy giụa, giơ hai tay tới trước mặt: Đúng vậy, vừa rồi ta rõ ràng đã đâm hắn vài cái, nhưng hắn lại không có phản ứng gì, Nam Cung Quyết đáng ghét, tại sao tế bào cảm giác của ngươi lại kém nhạy bén hơn người thường vậy…


Hắn chính là Nam Cung Quyết, đúng như lời mọi người đồn đãi, tuấn mĩ xuất trần, không giống người thường. Lâm Huyền Sương làm nghề y nhiều năm, gặp rất nhiều mỹ nam tử, nhưng người ưu tú giống Nam Cung Quyết lại là lần đầu tiên thấy. Chẳng qua, nàng đối với bọn họ có khả năng miễn dịch nhất định, cho nên, nàng đối với Nam Cung Quyết, không có phản ứng gì đặc biệt……



“Dân nữ Lâm Huyền Sương tham kiến Lạc vương gia, Vương phi.” Lâm Huyền Sương thi lễ với Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, giọng điệu lạnh như băng, hoàn toàn máy móc xưng hô.



“Lâm cô nương không cần đa lễ, mời ngồi” Nam Cung Quyết giọng điệu cũng rất lạnh, ngạo khí Hoàng thất hiện rõ.



“Đa tạ Lạc Vương gia.” Lâm Huyền Sương lạnh lùng đáp một tiếng, đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới phía đối diện Nam Cung Quyết ngồi xuống, lấy từng thứ mình mang tới ra, chuẩn bị bắt mạch cho Nam Cung Quyết:



Bàn đá không lớn, cho nên, Lâm Huyền Sương ngồi đối diện Nam Cung Quyết, cũng cách hắn không tới một thước……



“Lạc vương gia, bệnh tình của người càng ngày càng nặng, về sau hãy nhớ, không thể thường xuyên dùng nội lực. Khi bệnh phát, mỗi một lần dùng nội lực, bệnh của người sẽ nặng thêm gấp đôi……” Lâm Huyền Sương vừa lấy đồ ra, vừa cảnh cáo.



Nhìn, nghe, hỏi, chạm là bốn phương pháp mà các đại phu chẩn bệnh cho bệnh nhân, xem ra y thuật của Lâm Huyền Sương quả thực cao siêu, chỉ nhìn một chút đã biết được bệnh của Nam Cung Quyết……



Lạc Mộng Khê oán thầm: Chỉ có điều, ánh mắt mà Lâm Huyền Sương và Nam Cung Quyết nhìn đối phương đều rất lạnh lùng, căn bản không có một tia vui sướng khi gặp lại người yêu xa cách từ lâu, nói chuyện, làm việc, hoàn toàn là thái độ đối với người xa lạ.



Cho dù hai người bọn họ lúc này ngại ngùng vì có người ngoài là ta, không tiện có nhiều hành động thân mật. Nhưng tuyệt đối không thể lạnh lùng như vậy, cho nên, có thể thấy được, quan hệ của hai người này nhất định không phải là tình nhân……



Bắc Đường Diệp đáng chết, dám tung tin giả cho ta……



“Vương gia, Lâm cô nương, hai người cứ nói chuyện đi, Mộng Khê còn có việc, đi trước một bước.” Nói xong, Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn đi: “Đợi chút.” Nam Cung Quyết lên tiếng gọi nàng lại



Không nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nhẹ giọng hỏi: “Không biết độc của Mộng Khê, Lâm cô nương có cách giải không?”



Quan hệ giữa Nam Cung Quyết và Lâm Cốc chủ không tệ, hắn cũng tin tưởng ánh mắt của Lâm Cốc chủ. Nếu Lâm Cốc chủ phái Lâm Huyền Sương đến Lạc Vương phủ, cũng đủ chứng minh Lâm Huyền Sương có chỗ lợi hại.



Lâm Huyền Sương càng đẹp, càng làm cho Nam Cung Quyết ý thức được sự đau lòng của Lạc Mộng Khê. Nếu không, nàng sẽ không vì Lâm Huyền Sương vừa mới tiến vào đã muốn đứng dậy rời đi……



Lâm Huyền Sương đầu cũng không ngẩng lên, vừa thu dọn đồ của mình, vừa khẽ lắc đầu: “Độc mà Vương phi trúng là ‘Vật Tử’ cực độc, độc đã giải hơn phân nửa, nhưng tàn độc xâm nhập vào cơ thể bị giữ lại bên trong. Nếu muốn giải độc, phải loại bỏ tàn độc ở huyệt vị, sau đó giải độc, phải cần một khoảng thời gian nhất định.”



“Một nửa dung nhan của Vương phi đã bị hủy, chứng tỏ trúng độc rất sâu, qua nửa nén nhang, Vương phi sẽ mất mạng, trong vòng thời gian nửa nén nhang mà giải được ‘Vật Tử’ lợi hại như vậy, Huyền Sương còn chưa thể làm được……”



Thật sự không thể khôi phục dung nhan của Mộng Khê sao? Vậy nàng nhất định rất thương tâm. Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia thất vọng, nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết, nhưng tia thất vọng này cũng không thể tránh được con mắt của Huyền Sương, sự khinh thường đối với Nam Cung Quyết dâng lên càng nhiều:



Nam Cung Quyết ngươi cùng với đám phàm phu tục tử không có gì khác nhau, luôn thích cái đẹp. Lúc trước ngươi cưới Lạc Mộng Khê nhất định vì nàng là trưởng nữ của Tướng phủ, chính là đám cưới chính trị, mà nay, không chịu nổi dung nhan xấu xí của Lạc Mộng Khê sao…..



“Dung nhan của Mộng Khê đã bị hủy một năm, ta cũng đã quen rồi, cho dù không giải được, cũng không sao. Ta còn có việc, đi trước, hai người cứ từ từ mà nói chuyện.” Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết nói gì. Lạc Mộng Khê đã bước nhanh ra ngoài, nổi giận đùng đùng: Bắc Đường Diệp, ngươi dám tung tin giả cho ta, quả nhiên là không muốn sống yên mà ……



Nhưng ở trong mắt Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê lại vì chịu không nổi việc dung nhan của mình không thể khôi phục, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, một mình tìm đến nơi không người, thầm thương tâm rơi lệ: Mộng Khê, ngươi yên tâm, bổn Vương nhất định sẽ tìm người giải được cực độc còn trong người ngươi……



“Lạc vương gia, mời đưa tay, Huyền Sương bắt mạch cho người.” Lâm Huyền Sương giọng điệu lạnh như băng, không hề có cảm tình, mắt lạnh mơ hồ hiện lên một tia không kiên nhẫn.



“Lâm cô nương không phải không muốn chữa bệnh cho bổn vương sao? Đã như vậy, bổn Vương cũng không muốn làm khó cô nương.” Nói xong, Nam Cung Quyết cũng không nhìn Lâm Huyền Sương, đứng lên, bước nhanh ra ngoài: “Người đâu, chuẩn bị sương phòng cho Lâm cô nương.”



Cho tới nay, Lâm Huyền Sương đều được mọi người xem là trung tâm vũ trụ mà vây quanh, cho tới bây giờ đều là nàng dùng mắt lạnh để đối đãi với người khác, từ khi nào thì bị người khác coi như là không khí vậy.



Nhìn bóng dáng Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, đáy mắt lạnh như băng của Lâm Huyền Sương lửa giận thiêu đốt: Nam Cung Quyết, đáng ghét, nếu không phải phụ thân đã phân phó, bổn cô nương mới không thèm đến đây cứu cái tên tự cao tự đại như ngươi!



Bên này, Bắc Đường Diệp đang định dùng bồ câu đưa tin đến Dược Vương cốc, muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Bồ câu trong tay vừa mới thả bay, bất thình lình một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau: “Bắc Đường Diệp.”



“Chuyện gì?” Bắc Đường Diệp đáp một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Nhưng mà, khi hắn mới vừa xoay người, đã thấy hai quả đấm đánh chính diện, không nghiêng lệch, vừa vặn đánh vào mắt hắn……



“Lạc Mộng Khê, ngươi làm gì vậy?” Bắc Đường Diệp ôm mắt gấu mèo của mình, nổi giận đùng đùng hỏi.



“Bắc Đường Diệp, ai bảo ngươi tung tin giả cho ta, nay ta chỉ dạy dỗ ngươi một chút mà thôi.” Lạc Mộng Khê lạnh giọng trả lời.



Bắc Đường Diệp đầu đầy mờ mịt: “Lạc Mộng Khê, bổn Hoàng tử nói tin giả cho ngươi lúc nào vậy?”



“Nam Cung Quyết và Lâm Huyền Sương căn bản không có quan hệ tình nhân, nhưng lúc trước ngươi lại nói với ta, người trong lòng Nam Cung Quyết là Lâm Huyền Sương……” Lạc Mộng Khê lời lẽ chính nghĩa.



“Bổn Hoàng tử nói người trong lòng Nam Cung Quyết là Lâm Huyền Sương với ngươi lúc nào?” người trong lòng Nam Cung Quyết rõ ràng là Lạc Mộng Khê ngươi, bổn hoàng tử làm sao có thể lầm lẫn.



“Chính là hôm sau ngày Nam Cung Quyết phát bệnh, ngươi nói chỉ có Lâm Huyền Sương mới có thể đứng cách Nam Cung Quyết nửa thước….”



Bắc Đường Diệp tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng sức đánh Lạc Mộng Khê một cái: Lạc Mộng Khê, ngươi, nữ nhân này, khả năng hiểu của ngươi sao kém như vậy.



Càng bực hơn là, do khả năng hiểu của ngươi có vấn đề, chứ không phải khả năng biểu đạt của bổn Hoàng tử có vấn đề. Nhưng kết quả là, bổn Hoàng tử lại trúng hai đấm của ngươi, dung mạo anh tuấn bị hủy. Cả ngày hôm nay, chỉ sợ không thể nói chuyện với nhóm nữ tử xinh đẹp……