Lạc Vương Phi

Chương 70 : Quyết chỉnh Khê

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Vân anh



Beta: kun’xjh



“Bắc Đường Diệp dẫn người đến bắt Ngũ Hoàng đệ và Phùng quốc sư, không phải là vô cớ mà sinh sự, hay tùy ý đả thương người khác, mà là bắt thích khách……” Ngữ khí của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống.



Phùng Thiên Cương hừ nhẹ một tiếng: “Theo ý của Lạc Vương gia thì bổn tọa và Cảnh Vương gia chính là thích khách.” Ở cuối câu, Phùng Thiên Cương cố tình tăng thêm giọng điệu, kẻ ngốc cũng nghe ra, hắn rất tức giận:



“Nhìn bộ dạng hiện tại của Lạc Vương gia, cũng không giống người bị thương……”



Nam Cung Quyết bình tĩnh: “Thích khách ám sát bổn Vương đã cải trang thành thị vệ lẫn vào trong đám thị vệ của Lạc vương phủ. Ngay lúc ám sát, nhờ Mộng Khê xả thân cứu giúp, bổn Vương mới có thể an toàn thoát hiểm, nên vết thương không nằm trên người bổn Vương mà nằm trên cánh tay của Mộng Khê……”



Thanh Hoàng thản nhiên nhìn Lạc Mộng Khê, liếc mắt nhìn cánh tay trái của nàng quả thực đã bị thương, quần áo nhuộm đỏ một vệt máu.



Đáy mắt Bắc Đường Diệp hơi hơi lóe lóe, lập tức phản ứng lại: “Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê tìm đại phu trị thương, nên việc bắt thích khách, tự nhiên là bổn Hoàng tử phải đảm nhiệm. Bổn Hoàng tử dẫn người đuổi tới đây, thích khách đột nhiên cởi bỏ trang phục thị vệ trên người, lộ ra bộ mặt thật……”



Nói xong, Bắc Đường Diệp lập tức chuyển hướng: “Quốc sư, hai bộ trang phục thị vệ vứt trên đất kia, ngươi dám nói không phải ngươi và Cảnh Vương Nam Cung Phong cởi ra không?”



Lời nói dối cao minh nhất, chính là dựa trên nền tảng chân thật nhất, thêm mắm thêm muối, bẻ cong sự thật. Như vậy, lời nói dối mới càng chân thật, đủ để xáo trộn tầm mắt mọi người



Phùng Thiên Cương trầm hạ mí mắt, mơ hồ thoáng hiện lệ quang: Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết, các ngươi cũng thật hèn hạ……



Hai bộ quần áo kia đúng là do hắn và Nam Cung Phong cởi ra, nhưng hắn không thể thừa nhận, nếu không, cho dù chuyện ở Cảnh Vương phủ ám hại Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không bị bại lộ, thì với tội danh ám sát này, hắn và Nam Cung Phong cũng sẽ khó tránh khỏi liên quan……



Phùng Thiên Cương vốn muốn mượn việc này để loại bỏ Bắc Đường Diệp, lại không ngờ bị Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp phản kích lại, đem tất cả tội danh đổ lên người hắn và Nam Cung Phong……



“Thanh Hoàng, từ lúc người đến đây tới giờ, người bổn Hoàng tử mang theo, đều đứng ở đây, không có khả năng cởi bỏ hai bộ quần áo đó xuống.”. Bắc Đường Diệp trong cái khó ló cái khôn, lí luận: “Cho dù bọn thị vệ có cởi quần áo, thì nhất định phải lộ ra nội y bên trong, mà không phải áo khoác thị vệ……”



“Quốc sư, quần áo thị vệ này, là ngươi và Phong nhi cởi ra sao?” Ngữ khí của Thanh Hoàng lạnh lùng: Từ khi hắn đến đây, đã quét qua toàn bộ hiện trường một lần. Hai bộ quần áo thị vệ kia, hắn đã thấy từ lâu, trực giác nói cho hắn biết, việc này không đơn giản như vậy. Cho nên, hắn vẫn bất động thanh sắc……



“Không phải.” Phùng Thiên Cương thề thốt phủ nhận: Chuyện này, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không sẽ đồng nghĩa với tội danh ám sát…



“Nói không chừng là Tứ Hoàng tử vì thiết kế âm mưu muốn hãm hại bổn tọa và Cảnh Vương gia, thừa dịp chúng ta không chú ý, cố ý sai người vứt……”



“Vậy Quốc sư và Phong nhi, vì sao lại xuất hiện ở đây?” Thanh Hoàng lạnh giọng hỏi, ánh mắt mang theo sự uy nghiêm vương giả:



Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong đã lâu rồi không thấy vào triều. Phủ Quốc sư và Cảnh Vương phủ cũng không thấy bóng dáng, hai người đang mất tích, lại xuất hiện ở đây. Thanh Hoàng tự nhiên sẽ hoài nghi.



“Bổn tọa và Cảnh Vương gia đi Bồng Lai ngắm biển….”



Phùng Thiên Cương còn chưa nói xong, Bắc Đường Diệp đã khinh thường cười nhạo một tiếng: “Bồng Lai cách Thanh Tiêu quốc mấy ngàn dặm, cho dù Hoàng Kế mã ngày đi ngàn dặm, không ăn không uống, ngày đêm thần tốc, cũng phải chạy hơn nửa tháng, sao quốc sư và Cảnh vương gia chỉ dùng thời gian mười ngày đã quay lại, xin hỏi quốc sư ngươi bay à”



“Có gì không thể?” Bổn tọa chính là có thể bay. Ngữ khí của Phùng Thiên Cương cao ngạo: Toàn bộ Thanh Tiêu quốc đều biết, năng lực của hắn khác hẳn người thường, đây là ưu thế lớn nhất của hắn, cho dù hắn có nói hươu nói vượn, lừa dối, cũng không có ai có thể phân biệt thật giả……



“Nhưng mà Tứ Hoàng tử, vì sao vừa rồi khi Hoàng Thượng hỏi ngươi, ngươi lại không nói gì. Hiện tại lại cưỡng tư đoạt lý, nói mình tới để bắt thích khách ……”



“Sai, sai, sai……” Bắc Đường Diệp khoát tay áo, ngăn lời còn chưa nói xong của Phùng Thiên Cương: “Sở dĩ lúc ấy bổn hoàng tử không nói gì, đơn giản là muốn cho các ngươi xem sự thật, sự thật thắng với sức thuyết phục mà thôi. Chuyện Lạc vương phi bị thương, đừng nói ta không có bằng chứng, còn có nhân chứng nữa……”



Không thể ngờ Lạc Mộng Khê vì cứu ta, lại tự chém mình bị thương, đợi chút, Nam Cung Quyết coi Lạc Mộng Khê như bảo bối, làm sao chịu để cho nàng bị thương……



Thanh Hoàng nghe xong, không nói gì, hơi hơi suy tư một lát, dời ánh mắt đến Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Quyết nhi, Mộng Khê, các ngươi gặp thích khách ở đâu?”



“Nhi thần và Mộng Khê đến Tướng phủ làm khách, trùng hợp Vương phủ có việc gấp, nhi thần vội vã hồi phủ, không ngồi xe ngựa, tính mang theo Mộng Khê dùng khinh công chạy về, không nghĩ tới, lại để cho thích khách có cơ hội” Ngữ khí của Nam Cung Quyết bình tĩnh: “Nếu phụ Hoàng không tin, xin đến Tướng phủ chứng thực.”



Thanh Hoàng khẽ gật đầu, Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong đều là con hắn, đối với tính nết của bọn chúng, hắn đương nhiên hiểu rõ, khẽ thở dài, Thanh Hoàng liên hệ lời nói của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Quyết với nhau:



Phùng Thiên Cương tính trước, Quyết nhi và Mộng Khê sẽ tới Tướng phủ làm khách, sau đó liền cải trang thành thị vệ, núp ở chỗ tối. Sau đó, sai người báo tin cho Quyết nhi là Lạc Vương phủ xảy ra chuyện. Nên sau khi Quyết nhi và Mộng Khê rời khỏi Tướng phủ, liền nổi sát ý.



Lại không ngờ, Mộng Khê vì cứu Quyết nhi mà bị thương. Kế hoạch của Phùng Thiên Cương và Phong nhi chưa thành công, lại còn bị đám người Bắc Đường Diệp đuổi giết tới đây. Hai người bọn họ thấy trốn thoát không xong, liền cởi bỏ ngụy trang, muốn sống chết một trận……



Khóe miệng Thanh Hoàng nhếch lên ý cười chua sót: Từ xưa đến nay, vì tranh giành ngôi vị hoàng đế đã gây nên biết bao gió tanh mưa máu. Phong nhi một lòng muốn làm Hoàng đế, lòng dạ nó hẹp hòi, năng lực bản thân cũng không bằng Quyết nhi. Thanh Tiêu ở trong tay hắn, không thể phát triển……



Chẳng qua, khiến trẫm không nghĩ ra chính là, Quốc sư tinh thông tinh tượng, chắc đã tính ra Hoàng đế Thanh Tiêu quốc là Quyết nhi, vì sao hắn lại toàn tâm toàn ý giúp đỡ Phong nhi……



Thấy trong mắt Thanh Hoàng lộ sự chua sót, giống như còn do dự. Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi hơi lóe lóe: “Phụ hoàng, thật ra muốn chứng minh Phùng quốc sư và Cảnh vương gia có phải là hung thủ hay không, còn có một phương pháp khác!”



Lời này vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê: Lời Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết và Phùng Thiên Cương nói đều rất có lý, Thanh Hoàng cũng không rõ rốt cuộc nên tin ai. Nay Lạc Mộng Khê nói còn có biện pháp có thể chứng minh Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương có phải là hung thủ hay không, bọn họ đương nhiên sẽ chăm chú lắng nghe.
Đáng ghét, thì ra kiểm tra theo lời Nam Cung Quyết dĩ nhiên là…… Cùng với nàng tình một đêm…… Nam Cung Quyết không phải là người cổ đại sao? Tại sao lại thoáng hơn cả người hiện đại là nàng vậy…..



“Nam Cung Quyết…… Ngươi buông tay…… Ưm……” Lạc Mộng Khê bị Nam Cung Quyết ép chặt, không cách nào động đậy. Vốn định dùng sức đẩy Nam Cung Quyết ra, lại không biết vì sao, hai tay không dùng nội lực được. Sự giãy giụa của nàng chỉ làm cho Nam Cung Quyết càng thêm điên cuồng, tiếng giận dữ còn chưa nói ra miệng, đã bị Nam Cung Quyết đem toàn bộ nuốt vào trong bụng……



Sự lạnh lẽo xâm nhập vào da thịt, Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn xuống, đã thấy phần áo trước ngực mình bị Nam Cung Quyết cởi ra, lộ một mảng da tuyết trắng bên trong. Cái yếm hồng nhạt đập vào mắt, càng thêm kích thích thần kinh Nam Cung Quyết. Đáy mắt thâm thúy nhuộm nồng đậm tình dục.



Nút thắt áo trên người Nam Cung Quyết không biết được cởi ra từ khi nào, da thịt hai người tiếp xúc cận kề. Nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể Nam Cung Quyết xuyên qua da thịt, truyền vào người Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê càng kinh hãi: Đáng ghét, chẳng lẽ hôm nay thật sự cùng Nam Cung Quyết có tình một đêm…..



Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê sắp không thở nổi, Nam Cung Quyết rốt cuộc cũng lưu luyến rời đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ. Lạc Mộng Khê mới được tự do, liên tục thở gấp hít không khí. Nam Cung Quyết đặt từng nụ hôn nhỏ lên vùng cổ, xương quai xanh của Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê âm thầm kinh hãi, vội vàng quở mắng:



“Nam Cung Quyết, người trong lòng ngươi không phải ta, nếu bây giờ chúng ta…..Nửa năm sau nàng đến đây, khẳng định sẽ không tha thứ cho ngươi……”



Lạc Mộng Khê vốn chỉ muốn dùng người trong lòng Nam Cung Quyết để thứ hắn. Lại không ngờ, Nam Cung Quyết nghe hết câu sau, lại thật sự dừng động tác, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê.



Nhìn thấy ánh mắt đang tức giận của nàng, đáy mắt Nam Cung Quyết lóe lên thần sắc phức tạp. Sau đó, Nam Cung Quyết làm như phải hạ quyết tâm rất lớn, nghiêng người nằm qua một bên, nhanh tay cài lại nút thắt trên quần áo của Lạc Mộng Khê vừa bị hắn cởi bỏ, chậm rãi nhận lỗi: “Thực xin lỗi.”



Không thể tưởng được câu nói vừa rồi lại dùng được, người trong lòng Nam Cung Quyết, rốt cuộc là ai? Hình như hắn rất để ý đến nàng ấy?



Khi Nam Cung Quyết giúp Lạc Mộng Khê mặc lại quần áo, Lạc Mộng Khê chỉ một lòng suy nghĩ về vấn đề này, nên ngay cả lúc Nam Cung Quyết giúp nàng mặc quần áo xong, rồi ôm chặt nàng trong ngực, nàng lại không phát hiện ra.



Ôm chặt Lạc Mộng Khê trong ngực, Nam Cung Quyết nhắm hai mắt lại, đem đáy mắt thống khổ, bất đắc dĩ, cùng với sóng ngầm mãnh liệt, tất cả đều vùi vào đáy lòng:



May mắn vừa rồi ngươi nhắc nhở ta, thời gian của ta chỉ còn lại nửa năm, không thể cùng ngươi chung sống đến già. Nếu ta thật sự lấy đi sự trong trắng của ngươi, không phải là yêu ngươi, mà là hại ngươi……



Nếu nửa năm sau, ta thật sự chết đi, ngươi giữ lại được thân thể trong trắng, mới có thể tìm được nam tử yêu ngươi, bảo vệ ngươi.



Đối với người trong lòng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ngay tại lúc nàng muốn nói bóng nói gió với Nam Cung Quyết, lại phát hiện Nam Cung Quyết đang ôm nàng ngủ.



Đáng ghét, lại thừa dịp ta không chú ý chiếm tiện nghi của ta.Trong mắt đẹp của Lạc Mộng Khê lửa giận thiêu đốt. Đương nhiên, nàng vẫn nhất quán thực hiện chính sách: Ta tỉnh, Nam Cung Quyết ngươi làm sao có thể ngủ.



“Nam Cung Quyết, hôm nay khi truy bắt Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện, khẳng định không phải trùng hợp.“ Lạc Mộng Khê đưa miệng đến gần tai Nam Cung Quyết, lớn tiếng nhắc nhở, chỉ sợ ầm ỹ đến mức làm hắn bất tỉnh.



“Bổn vương biết.“ Nam Cung Quyết khép hờ mắt, thản nhiên trả lời: “Là có người cố ý để phụ hoàng xuất hiện ở đó, cứu Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương.”



“Hiện giờ, tuy nói Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương bị bỏ tù, nhưng bọn chúng chắc chắn còn có đồng đảng, chúng ta không thể khinh thường……” Lạc Mộng Khê trầm giọng nhắc nhở.



“Phùng Thiên Cương là quốc sư. Nam Cung Phong là Cảnh vương gia, bọn chúng mặc dù bị giải vào đại lao, nhưng cũng giống như đến những nơi bình thường khác, có thể tự do ra vào.“ Nam Cung Quyết vẫn chưa mở mắt: Đại lao đối với kiểu nhân vật lợi hại như Phùng Thiên Cương, Nam Cung mà nói, căn bản chính là thùng rỗng kêu to……



“Nam Cung Quyết, từ lúc ngươi quyết định đến Tướng phủ, sau đó sai người mai phục, bắt Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, đều là chuyện rất bí mật, không ngờ vẫn bị người khác biết, hẳn là có hai nguyên nhân.“ Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống:



“Thứ nhất, Lạc vương phủ có gian tế, hơn nữa, địạ vị của người này ở Vương phủ không thấp. Bằng không, hắn sẽ không có khả năng biết được chuyện bí mật như vậy. Thứ hai, có người ngày đêm giám sát Lạc vương phủ, nhất cử nhất động của mọi người trong phủ, đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay….”



Đem so sánh, Lạc Mộng Khê hy vọng là trường hợp thứ hai. Dù sao, nếu tra ra trong Lạc vương phủ có gian tế, Nam Cung Quyết khẳng định sẽ khổ tâm. Phải biết rằng, tất cả thị vệ đều là do hắn cẩn thận tuyển chọn, tuyệt đối trung thành với hắn……



“Hẳn là loại thứ hai “, Nam Cung Quyết không chút suy nghĩ, liền nói ra đáp án: “Có người ngày đêm giám sát Lạc vương phủ. Nhất cử nhất động của chúng ta nhất định đều bị kẻ đó nắm trong lòng bàn tay.”



Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, đều là những người rất tự tin, đối với loại cảm giác bị người khác giám sát, hai người đều rất không thích: Xem ra, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, bắt được người đang giám sát ngầm….



Nam Cung Quyết bỗng nhiên mở miệng: “Trước tiên tập trung toàn bộ tinh lực tìm ra kẻ giám sát kia…… Xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào…. Nếu người này đối với chúng ta hữu dụng, trước hết lưu lại, nếu vô dụng……”



Tuy rằng trong lời nói của Nam Cung Quyết cũng không có gì, nhưng Lạc Mộng Khê hiểu được ý của hắn: Vô dụng, tự nhiên là giết không tha!



“Nam Cung Quyết, ngươi trước tiên buông lỏng một chút, ta không thở nổi.” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng đề nghị, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngầm mang theo lãnh ý: Chờ ngươi nới lỏng tay, ta sẽ điểm huyệt đạo của ngươi, đá ngươi xuống giường……



Kiếp trước của Lạc Mộng Khê là đặc công, biết rõ nếu muốn đối phó một người, trước tiên phải khiến hắn không còn năng lực phản kháng. Võ công của Nam Cung Quyết cao, thân thủ lại nhanh, vốn tưởng rằng đánh vào bụng hắn, hắn sẽ đau đớn chịu không nổi. Lại không ngờ, hắn còn cố nén đau, kéo nàng lại……



Nam Cung Quyết mở to mắt nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ý cười kỳ lạ: “Lạc Mộng Khê, không phải ngươi đang định chờ bổn vương nới lỏng tay, liền tìm cách dạy dỗ bổn vương chứ……”



“Làm sao có thể, Vương gia nghĩ nhiều rồi.” Lạc Mộng Khê cười lanh lảnh, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra lửa giận: Đáng ghét, làm sao hắn biết suy nghĩ của ta? Hay là, chẳng qua chỉ suy đoán……



“Nếu bổn vương nghĩ nhiều, vậy ngươi không nên lộn xộn nữa, có chuyện gì, ngày mai nói sau.” Nói xong, không đợi Lạc Mộng Khê trả lời, Nam Cung Quyết liền nhắm hai mắt lại.



Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, đưa mắt nhìn trướng mạn buông xuống. Xem ra, tối nay ta lại mất ngủ……



Ngoài Bắc Đường Diệp ra, còn có ai gần gũi với Nam Cung Quyết nữa. Người trong lòng Nam Cung Quyết là ai, Bắc Đường Diệp cũng không biết. Xem ra, Nam Cung Quyết giữ bí mật rất lợi hại ……mật rất lợi hại ……