Lạc Vương Phi

Chương 75 : Quyết, Khê, tình

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Vân Anh



Beta: kun’xjh



Khi Lăng Khinh Trần đánh cờ với Lạc Mộng Khê, cũng thường nhìn lên nén nhang. Tuy rằng kì nghệ của hắn ngang bằng với Lạc Mộng Khê, nhưng trước khi nhang cháy hết, hắn phải thành công hạ Lạc Mộng Khê, mới coi là thắng.



Vừa rồi Lạc Mộng Khê sở dĩ muốn nhanh chơi cờ, thị vệ thay đổi tầm nhìn của Lăng Khinh Trần với thị vệ. Như vậy, sự chú ý của Lăng Khinh Trần sẽ kéo đến bàn cờ, thời gian cố định của hiệp đấu là một nén nhang, cho nên kế hoạch của Lạc Mộng Khê đã thành công, giữ được thế hoà đến khi nhang cháy hết.



Lăng Khinh Trần ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt vẫn không gợn sóng. Bình tĩnh nói: “Kì nghệ của Vương phi cao siêu, thế cục ván cờ này đích thật là tại hạ đã thua.”



Một cái hộp gỗ nhỏ từ trong tay Lăng Khinh Trần bay nhanh về phía Lạc Mộng Khê: “Đây là Long thiệt!”



Lạc Mộng Khê khẽ nâng bàn tay mềm, tiếp được hộp gỗ: “Đa tạ Lăng công tử chịu nhượng lại, Mộng Khê vô cùng cảm kích, ngày khác có rảnh, mời Lăng công tử ghé phủ phẩm trà. Hôm nay Mộng Khê còn có việc, đi trước một bước, vậy xin cáo từ.”



Ngữ khí của Lăng Khinh Trần tuy bình tĩnh, khuôn mặt lại không gợn sóng nhưng Lạc Mộng Khê rõ ràng cảm giác được trên người hắn toàn mùi hắc ám, càng ngày càng đậm.



“Vương phi không mở ra xem bên trong chứa gì sao?” Lăng Khinh Trần giơ lên lên, căn phòng lập tức khôi phục lại bình thường. Thân ảnh thon dài chậm rãi đi tới trước bàn, động tác châm trà tao nhã, nhất thời, mùi trà thơm quanh quẩn chóp mũi.



Bàn tay mềm của Lạc Mộng Khê đưa ra phía sau, Nhạc Địch ngầm hiểu, tiếp nhận hộp gỗ trong tay nàng: “Mộng Khê tin Lăng công tử, nếu công tử nói bên trong là Long thiệt, Mộng Khê tự nhiên cũng không cần thiết phải xem qua, cáo từ.”



Sau khi đi được vài bước, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó, dừng bước quay đầu lại: “Lăng công tử, chuyện Long thảo, vẫn xin công tử để ý hộ. Nếu ngày khác tìm được Long thảo, Mộng Khê nguyện lấy vạn kim trao đổi…”



Lạc Mộng Khê đi rồi, Lăng Khinh Trần đứng bên cạnh bàn, sắc mặt âm trầm, giống như người uống rượu, mở to mồm nốc trà. Tiếng động khác thường truyền đến từ phía sau, Lăng Khinh Trần không quay đầu lại, mà lớn tiếng chất vấn: “Không phải ngươi nói loại cờ này trên thế gian trừ ngươi và ta ra, thì không ai biết đến sao? Vì sao kì nghệ của Lạc Mộng Khê lại cao như vậy?”



“Điều này….nằm ngoài dự tính của tại hạ” Giọng nói nghe rất trẻ, hẳn là của người chỉ hơn hai mươi tuổi: “Làm sao Lạc Mộng Khê có thể tập thành kì nghệ như thế chứ…..”



“Chuyện này tạm thời không cần để ý tới.” Ngữ khí của Lăng Khinh Trần hơi trầm xuống: “Nếu không có việc gì, ngươi phái người đi tìm Long thảo đi, ta cần dùng nó, tái chiến một ván với Lạc Mộng Khê.”



Lạc Mộng Khê, sự thông minh tài trí của nàng thật sự nằm ngoài dự đoán của ta. Nếu có thể quay ngược thời gian, ta sẽ tình nguyện mất đi mối buôn bán ở Thương châu, mà chờ nàng quay về Tướng phủ, mang nàng cùng rời khỏi kinh thành….



Chỉ tiếc, đã xảy ra quá nhiều chuyện, không còn cơ hội để lặp lại lần nữa. Mộng Khê, ta còn có thể xoay chuyển nàng không.



“Khinh Trần, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ việc Lạc Mộng Khê muốn Long thiệt sao?” Người nọ do dự một lát, nghiêng người nhắc nhở.



Một câu này làm bừng tỉnh người trong mộng. Vừa rồi Lăng Khinh Trần đúng là không nghĩ tới điểm ấy: “Lập tức phái người đi thăm dò, nguyên nhân Lạc Mộng Khê cần Long thiệt.”



Sau khi Lạc Mộng Khê mang theo Nhạc Địch, Lưu Phong ra khỏi trà lâu, mang tâm trạng vui vẻ bước nhanh về Lạc vương phủ. Tuy rằng không tìm được Long thảo, nhưng lại có Long thiệt, chuyến đi trà lâu này, cũng coi như có thu hoạch.



Cùng lúc đó, trên cửa sổ nhã phòng của một tửu lâu cách đó không, có đôi mắt sắc bén đang tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê: “Là Lạc Mộng Khê, bắt lấy nàng ta để uy hiếp Nam Cung Quyết.” Người nói lời này không phải ai khác, chính là người đã mất tích vào đêm Hoàng thành đại loạn, Nam Cung Phong.



“Khoan đã.” Hắc y nam tử đưa tay giữ vai Nam Cung Phong lại. Hắn đúng là tên hắc y nam tử đã nói chuyện với Ngô Phi: “Nay, Lạc Mộng Khê ở ngoài sáng, chúng ta trong tối, muốn bắt nàng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể.”



“Hiện tại chúng ta đang nghỉ dưỡng sức, phải hành sự cẩn thận, không nên quá đường hoàng. Nếu bắt Lạc Mộng Khê, nhất định sẽ bứt dây động rừng, khiến Nam Cung Quyết càng thêm phòng bị. Nếu như vậy, chúng ta muốn thực hiện kế hoạch thuận lợi, sẽ thêm phần khó khăn.”



Nam Cung Phong cẩn thận suy nghĩ lại, nam tử thần bí nói cũng có lý, nhưng vẫn là tâm không cam tình không nguyện mà ngồi lại ghế, nhìn Lạc Mộng Khê thản nhiên tự đắc, Nam Cung Phong không cam tâm: “Chẳng lẽ chúng ta phải làm chuột chạy qua đường, trơ mắt nhìn Lạc Mộng Khê ung dung tự tại sao.”



“Đương nhiên không phải” Nam tử thần bí rót đầy ly rượu của mình và Nam Cung Phong: “Khi đám người Lạc Mộng Khê và Nhạc Địch đi ra từ trà lâu, trong tay cầm một cái hộp gỗ, lấy kích thước, màu sắc, hoa văn mà xem, đó hẳn là vật trân quý của Lăng phủ. Chúng ta không ngại xuống tay với cái hộp gỗ này, xem có thể tra ra việc thần bí ly kỳ gì không.”



Tà dương phía chân trời đã nhuộm đỏ một nửa bầu trời, sắp rơi vào núi. Lạc Mộng Khê mang theo Long thiệt, hối hả chạy về Lạc vương phủ, vốn định sai người giao Long thiệt cho Lâm Huyền Sương, để nàng điều chế thuốc.



Ai ngờ, khi Lạc Mộng Khê vừa mới bước vào Vương phủ, liền nhìn thấy Nam Cung Quyết ngồi truớc bàn đá ở trong hoa viên. Khuôn mặt tuấn tú âm trầm, giống như đang đợi nàng về.



Nhạc Địch và Lưu Phong đi theo bên người Nam Cung Quyết nhiều năm, biết rõ tính tình của Nam Cung Quyết. Phát giác có việc không ổn, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi đánh bài chuồn.



Đám nha hoàn, nô bộc cũng thức thời đi đường vòng để tránh, vì thế, trong toàn bộ hoa viên, chỉ còn lại có hai người là Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.



“Nam Cung Quyết, thân thể ngươi suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, tại sao lại ra đây ngồi?” Lạc Mộng Khê đang đắm chìm trong niềm vui sướng có được Long thiệt, chưa chú ý tới Nam Cung Quyết có điểm không thích hợp.



Đang muốn kể công với Nam Cung Quyết, thì Nam Cung Quyết đột nhiên đứng lên, cước bộ nặng nề đi tới chỗ nàng. Theo Nam Cung Quyết tới gần, một bầu không khí cường thế vô hình cũng theo đến: “Ngươi đã đi đâu?”



“Ta giúp ngươi đi tìm thảo dược, thứ này có ích với bệnh của ngươi.” Kỳ quái, thật sự kỳ quái, Nam Cung Quyết tự nhiên tức giận như vậy để làm gì.



Nam Cung Quyết đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê, lạnh lùng nhìn lướt qua hộp gỗ trong tay nàng. Khi nhìn tới hoa văn của hộp gỗ, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia phẫn nộ, vung tay đánh vào hộp gỗ trong tay Lạc Mộng Khê.



Chỉ nghe “Bộp” Một tiếng vang lên, hộp gỗ rơi xuống, vỡ thành vài mảnh. Long thiệt bên trong hộp cũng rơi ra, phân tán trên mặt đất.



“Nam Cung Quyết, ngươi làm gì vậy?” Mắt đẹp của Lạc Mộng Khê lửa giận thiêu đốt.



“Ai cho ngươi đi tìm Lăng Khinh Trần?” Nam Cung Quyết không trả lời mà hỏi lại, đáy mắt thâm thúy tức giận tới tận trời.



“Ta tìm Lăng Khinh Trần vì muốn mua thuốc của hắn, không vì chuyện gì khác. Nhạc Địch, Lưu Phong luôn theo bên cạnh ta, không tin ngươi có thể đi hỏi bọn hắn” Nam Cung Quyết lại vì chuyện này mà làm loạn lên như thế, thật sự là lòng dạ hẹp hòi mà.



“Lạc Mộng Khê, ngươi hẳn đã hiểu tính bổn vương, dược liệu lấy từ Lăng Khinh Trần, bổn vương sẽ không dung.” Nghiêm khắc mà tính, Lăng Khinh Trần chính là tình địch của Nam Cung Quyết. Lạc Mộng Khê lấy dược liệu từ tình địch của hắn để cứu hắn, cao ngạo như Nam Cung Quyết, đương nhiên sẽ không dùng.
Sắc mặt Đại phu nhân khẽ biến, giọng điệu trầm thấp, ánh mắt có chút trốn tránh: “Đúng thế thì sao, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”



“Nếu để Lạc Thừa tướng biết, Lạc Tử Quận không phải là con ruột của hắn, mà là con của ngươi và nam nhân khác. Năm đó ngươi vì vị trí chính thất, nên cho người tìm một nam hài giả mạo, hai năm sau, ngươi lấy cớ ra ngoài, đổi Lạc Tử Quận thành con của Lạc Thừa tướng”



“Vì không muốn người khác nghi ngờ dung mạo của Lạc Tử Quận trước và sau quá khác nhau, ngươi cố ý sai người giả vờ gây phiền phức cho mình, tìm cách ở lại bên ngoài hơn một năm mới trở về. Vì dung mạo của tiểu hài tử thay đổi rất nhanh, Lạc Thừa tướng lại đã hơn một năm không thấy hắn, tự nhiên không nhìn ra đó không phải là đứa nhỏ ngươi đã mang đi.”



Trên nóc nhà, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn nhau, trộm long tráo phượng, chiêu lừa dối này thật sự dùng không tệ. Đại phu nhân quả thực rất có tâm cơ, so với nhau, Lạc Thừa tướng thật có chút ngu dốt, có phải con mình hay không cũng không nhận ra được.



Sự thật bị vạch trần nhưng đại phu nhân lại không chút kinh hoảng: “Cho dù việc này đúng như lời ngươi nói thì sao? Nay, ta đã không cần phải nhìn sắc mặt của Lạc Hoài Văn, nếu ngươi muốn việc này truyền ra ngoài, thì xin cứ tự nhiên, ta có thể mang theo Tử Quận trở về bên phụ thân thân sinh của hắn.”



Giọng của hắc y nhân vẫn rất bình tĩnh, tràn đầy tự tin: “Nếu chuyện này không đủ để làm đại phu nhân khiếp sơ, vậy tại hạ không ngại nói thêm một chuyện nữa. Nhị phu nhân Mai Nhược Vân khó sinh, không phải là tự nhiên, mà là do một tay đại phu nhân tạo thành.”



Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều là đột nhiên cả kinh: Thì ra chuyện mẫu thân Lạc đại tiểu thư khó sinh là có uẩn khúc.



Trong mắt Lạc Mộng Khê đầy tức giận và khiếp sợ: Đáng chết, đại phu nhân không chỉcó tâm cơ sâu, mà thủ đoạn cũng đủ ngoan độc. Vì vị trí chính thất, lại không tiếc giết hại mạng người, hại Lạc đại tiểu thư từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, mười mấy năm đau khổ.



Người bên ngoài đều biết rằng, mẫu thân của Lạc Mộng Khê là vì khó sinh mà chết, đây cũng là do mệnh trời, chẳng thể trách người khác.



Nhưng nay, bọn họ lại biết được, cái chết của mẫu thân Lạc Mộng Khê, cũng giống như mẫu thân Nam Cung Quyết, là bị người ta hại chết. Tâm đã bình tĩnh hơn mười năm nay, tại vì một khắc này mà khơi gợn sóng, tin tức kinh thiên này mang đến nỗi khiếp sợ làm người ta sinh ra phẫn nộ ngút trời.



Thì ra mạng của nàng căn bản không phải khổ như vậy, nàng cũng có thể giống những tiểu hài tử khác có mẫu thân yêu thương, vào ngày lễ ngày tết, có mẫu thân dẫn ra đường, đi dạo phố, mặc quần áo mới.



Sau khi trở về vào buổi tối, một nhà ngồi cạnh nhau trên bàn, đồ ăn nóng hổi, sẽ không phải một mình cô đơn ngồi ở trước bàn, dùng đồ ăn thừa của người khác.



Lạc Mộng Khê cảm giác có một cỗ hận ý mãnh liệt chỉ trong nháy mắt đã lan khắp toàn thân. Hận ý này không phải đến từ nàng, mà đến từ Lạc đại tiểu thư, Lạc Mộng Khê ở cổ đại, rốt cuộc nàng ấy cũng biết hận.



Nam Cung Quyết cầm bàn tay nhỏ bé đang khẽ run của Lạc Mộng Khê, thông qua tiếp xúc da thịt, truyền đến ấm áp cho nàng. Đáy mắt thâm thúy lóe lên sự kiên định và sủng nịch, giống như đang nói, ngươi còn có ta.



“Thật ra, ngươi vốn không nên sinh hạ nhị tiểu thư, nhưng vì không muốn cho nhị phu nhân trở thành chính thất, ngươi bắt đại phu kê thuốc cho mình, để sinh trước, nhưng lại không nghĩ rằng nhị phu nhân lại sinh trước ngươi.”



“Rơi vào đường cùng, ngươi mua chuộc bà mụ, loại bỏ Tuân nhũ mẫu, làm nhị phu nhân khó sinh mà chết, cũng khiến đại tiểu thư từ nhỏ đã không có mẫu thân.” Giọng hắc y nam tử mang theo tiếc hận: “Đáng thương thay, cho tới bây giờ Lạc đại tiểu thư cũng không biết, mẫu thân của nàng không phải vì khó sinh mà chết, mà là bị người khác hãm hại.”



Bàn tay bưng chén trà của đại phu nhân hơi run run, cũng không chịu nhận thua: “Ta vẫn là câu nói kia, hiện tại ta đã không cần dựa vào Lạc Hoài Văn. Nếu ngươi muốn hắn biết việc này, thì cứ nói đi, tuy nơi này là Tướng phủ, đấu với hắn ta không chắc có thể thắng, nhưng mà, cho dù cá chết lưới rách, hắn cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi.”



“Một khi đã như vậy, tại hạ không cần phải nói nhiều chuyện vô vị với Lạc Thừa tướng nữa, thật không thú vị, lại rất vô ích, chẳng qua, đại phu nhân, ngươi hẳn là biết Tuyệt Tình cung chứ.” Hắc y nam tử xoay người, giọng đầy trêu tức.



Đồng tử Lạc Mộng Khê hơi co lại: Thì ra là hắn, người này đúng là tên nam tử thần bí ở trong sơn động có liên hệ với Ngô Phi kia, cặp mắt âm lãnh kia của hắn, Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.



Xem ra quan hệ giữa hắn và đại phu nhân là hợp tác lợi dụng lẫn nhau.



Sắc mặt đại phu nhân nháy mắt trở nên trắng bệch, chỉ nghe “Choang” Một tiếng vang lên. Chén trà trong tay bất ngờ rơi xuống đất, bể tan, nước trà văng tung tóe trên mặt sàn.



“Nếu bị người của Tuyệt Tình cung biết, ngươi hại chết công chúa của bọn họ. Bọn họ tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi. Đại phu nhân tuy rằng thế lực của ngươi hùng hậu, nhưng nếu đem ra so sánh với Tuyệt Tình cung, thật không đáng nhắc tới.”



Lạc Mộng Khê nghi hoặc: Vừa rồi còn đang nói đến chuyện mẫu thân của Lạc đại tiểu thư, tại sao lại nói đến Cung chủ Tuyệt Tình cung, nhưng mà, đại phu nhân cũng thật là lớn mật, ngay cả công chúa của Tuyệt Tình cung cũng dám giết hại.



“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Những lời này đại phu nhân gần như là rống lên.



“Rất đơn giản, chỉ cần đại phu nhân đáp ứng điều kiện của tại hạ, tại hạ nguyện vì đại phu nhân mà giữ bí mật.” Giọng của nam tử thần bí vẫn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.



“Sao ngươi biết được chuyện này?” Đại phu nhân đã quen nhìn sóng to gió lớn, rất nhanh liền bình tĩnh lại.



“Giấy không thể gói được lửa, huống chi trên đời lại không có bức tường chắn được gió, chỉ cần là chuyện đã làm, một ngày nào đó sẽ bị người khác biết, đại phu nhân, dám làm phải dán nhận, không cần phải che giấu. Ta và ngươi ngồi chung con thuyền!”



Đại phu nhân bình tĩnh nhìn nam tử thần bí nửa ngày, muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn. Nhưng lại khiến bà ta phải thất vọng, vì trong mắt nam tử thần bí chỉ là một mảnh bình tĩnh, không lộ ra bất kì tia sáng khác thường nào “Được, ta có thể giúp ngươi lo tốt chuyện ngươi nhờ, chỉ có điều, ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc.”



“Chuyện gì, đại phu nhân cứ nói đừng ngại.”



“Giúp ta để ý phụ thân thân sinh của Lạc Tử Quận, ta tin ngươi có năng lực đó.” Nói đến người kia, đáy mắt đại phu nhân đầy bất đắc dĩ và thâm tình.



Nam tử thần bí cười khẽ: “Được, không ngờ sau nhiều năm, đại phu nhân vẫn còn giữ trọn mối tình thắm thiết với hắn, thật sự là ngàn vàng khó thấy, tại hạ cũng nguyện ý giúp người thành toàn.”



Khẽ thở dài, giọng nam tử thần bí mang theo nỗi tiếc hận: “Thật sự là tạo hóa trêu người, nếu không có chuyện năm đó, đại phu nhân cũng sẽ không bỏ hắn, hiện tại, hai người các ngươi đã có con cái thành đàn, hưởng một cuộc sống tốt đẹp đáng hâm mộ.”



Mắt ngọc của Lạc Mộng Khê híp lại: Người trong lòng đại phu nhân, phụ thân thân sinh của Lạc Tử Quận, rất có khả năng chính là quốc sư, Phùng Thiên Cương, nghe giọng điệu của tên nam tử thần bí kia, chắc hẳn Phùng Thiên Cương đang ở chỗ hắn.



Còn có, mười mấy năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đại phu nhân lại đồng ý gả cho Lạc Hoài Văn, người không yêu bà ta. Mẫu thân của Lạc đại tiểu thư: Tại sao Mai Nhược Vân lại quen biết Lạc Thừa tướng, bọn họ là thật tâm yêu nhau sao?



Vì sao bà ấy khó sinh, Lạc Hoài Văn một chút cũng không tưng nghi ngờ sao, hay là tuy hắn có hoài nghi, nhưng không có chứng cớ, hoặc là, bởi vì nguyên nhân khác khiến hắn không thể tiếp tục điều tra.



Bí ẩn, càng ngày càng nhiều.