Lạc Vương Phi

Chương 87 : Kĩ thuật khiến quần thần kinh ngạc

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Vân Anh



Beta: kun’xjh + yunafr



Tây Lương quốc giáp với biển, mà một bên bờ khác của biển chính là Tây Dương.



Cây đàn violon này là Hạ Hầu Thần đã thắng được từ trong tay một giáo sĩ Tây Dương vào hai tháng trước. Khi đó giáo sĩ Tây Dương kia đã lấy cây đàn violon này ra làm thứ đặt cược, rồi đặt trước mặt hắn. Hắn lớn lên ở Tây Lương quốc, Thái tử hắn cũng thường xuyên lui tới Tây Dương nhưng cũng không biết đây là cái gì.



Cho nên, Hạ Hầu Thần khẳng định trăm phần trăm, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều là người quanh năm sống ở trung thổ, nên chưa bao giờ thấy qua vật này, cũng tuyệt đối không biết rốt cuộc đây là vật gì. Canh bạc này hắn thắng đã được định rồi.



Chỉ có điều, nhìn bộ dạng đầy tự tin của Lạc Mộng Khê, Hạ Hầu Thần cũng không muốn hắt thẳng bát nước lạnh vào nàng: “Chẳng rõ hiểu biết của Lạc vương phi về nhạc cụ này nhiều bao nhiêu?”



Bất luận hiểu biết của nàng ấy về nhạc cụ nhiều bao nhiêu, song vẫn thiếu. Nàng ấy không thể nói chính xác tên gọi của cây đàn violon này.



“Mộng Khê gả vào Lạc vương phủ không lâu, hiểu biết đối với nhạc cụ cũng không tính là nhiều. Nhưng cũng không phải ít!” Nếu muốn kéo cây đàn violon này cũng không có vấn đề gì.



“Xin hỏi Vương phi, đây là vật gì?” Hạ Hầu Thần ánh mắt cao ngạo: Đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Thanh Tiêu quốc, ngoài bổn vương thì không còn ai có thể biết đây là vật gì.



Ánh mắt của các đại thần đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê. Các đại thần chưa bao giờ thấy qua đàn violon, nên nếu để bọn họ giải đáp vấn đề này thì chắc chắn bọn họ sẽ không trả lời được.



Nếu là trước đây, khi Lạc Mộng Khê bị làm khó dễ, mặc dù mọi người có chú ý tới nàng, nhưng đa số đều là vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn xem nàng sẽ mất mặt như thế nào. Dù sao, nàng cũng chỉ là một xấu nữ mà thôi, thật không đáng để bản thân phí công suy nghĩ.



Nhưng mà Lạc Mộng Khê hiện giờ lại có dung nhan tuyệt thế, đủ để làm mọi nam tử trở nên điên cuồng. Nam tử đối với nữ tử xinh đẹp đều có lòng thương tiếc. Mà Lạc Mộng Khê lại còn tuyệt sắc như thế. Cho nên, trong tiềm thức, bọn họ đều hy vọng Lạc Mộng Khê có thể nói được đáp án chính xác.



Nhưng, ngay cả người thường xuyên gặp qua rất nhiều thứ như bọn họ mà còn không nhận ra được thì huống chi Lạc Mộng Khê, nàng chỉ là một tiểu thư khuê các của lớn không ra, cửa sau không rời, lại có thể nói ra chính xác tên của nó sao?



Đám người Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình đều rất tin tưởng Lạc Mộng Khê, bởi vì bọn họ không chỉ một lần chứng kiến năng lực phi phàm không giống người thường của Lạc Mộng Khê, bọn họ tin rằng nàng có thể nói ra đáp án chính xác, làm giảm đi nhuệ khí của Hạ Hầu Thần.



Mà sự thật, đúng là không làm cho đám người Nam Cung Quyết thất vọng:



“Đây là…… Đàn violon!” Dưới ánh mắt đắc ý đầy khiêu khích của Hạ Hầu Thần, Lạc Mộng Khê khẽ mở môi mỏng, nói ra đáp án. Mọi người lập tức chuyển ánh mắt hướng tới Hạ Hầu Thần, thành công trông thấy đáy mắt Hạ Hầu Thần lóe ra nồng đậm khiếp sợ và khó tin:



Lạc Mộng Khê thế nhưng lại biết đây là đàn violon, làm sao có thể……



Lạc vương phi trả lời câu hỏi của Thái tử Hạ Hầu, vật phẩm hình dạng cổ quái này thật sự được gọi là đàn violon sao?



Mọi người khiếp sợ vì Lạc Mộng Khê có kiến thức sâu rộng, cũng đồng thời âm thầm hối hận trong lòng: Vì sao lúc trước mình lại đi tin lời người khác gièm pha mà hiểu lầm Lạc Mộng Khê, khiến cho một nữ tử mỹ mạo như thế chỉ lướt qua mình……



“Thái tử Hạ Hầu, không biết đáp án của Mộng Khê có chính xác hay không?” Thấy Hạ Hầu Thần không nói gì, chỉ lấy ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng, Lạc Mộng Khê âm thầm cười lạnh trong lòng: Hạ Hầu Thần, ván này ngươi phải thua!



Lúc Hạ Hầu Thần nghe thấy cái tên Lạc Mộng Khê không hề có phản ứng gì đặc biệt, hơn nữa thời gian dài như vậy mà Hạ Hầu Thần vẫn không dùng tới kiến thức hay kỹ thuật của hiện đại.



Cho nên, Lạc Mộng Khê có thể khẳng định, linh hồn của Âu Thần không hề xuyên qua nhập vào cơ thể Hạ Hầu Thần. Chỉ có điều, Hạ Hầu Thần có phải là do Âu Thần chuyển thế hay không thì cần nghiên cứu thêm.



“Lạc vương phi quả nhiên kiến thức sâu rộng, vật này quả thật là đàn violon!” Hạ Hầu Thần khẳng định, làm cho Thanh Hoàng và các đại thần âm thầm nhẹ nhàng thở ra:



Vừa rồi nhìn thấy biểu tình trên mặt Hạ Hầu Thần thì mọi người liền biết là Lạc Mộng Khê nói đúng. Chỉ có điều, trong toàn bộ Hoàng cung, ngoại trừ Hạ Hầu Thần lại không có ai biết được vật cổ quái này tên là gì.



Nếu Hạ Hầu Thần nói không phải, bọn họ cũng không có biện pháp. Chỉ có điều, may mà Hạ Hầu Thần không làm như vậy……



“Làm sao Vương phi biết được vật này là đàn violon?” Đáy mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần mơ hồ mang theo tia sắc bén và nghi hoặc: Đây chính là vật của Tây Dương làm ra, Lạc Mộng Khê là đại tiểu thư của Tướng phủ, thường xuyên cửa lớn không ra,cửa sau không rời……



“Trong một lần ngẫu nhiên, Mộng Khê nhìn thấy trên một quyển sách trong thư phòng Lạc vương phủ. Mộng Khê lại hơi tò mò đối với những thứ mới lạ, cho nên liền nhớ kỹ. Vừa rồi nhìn thấy đàn violon kia ta cũng không quá chắc chắn, nhưng lại không ngờ câu trả lời…..”



Sở dĩ Lạc Mộng Khê nói như vậy, đơn giản là muốn làm cho kế hoạch của mình tiến hành thuận lợi. Nếu để Hạ Hầu Thần biết được nàng đã thấy qua đàn violon, khẳng định sẽ gây trở ngại đối với việc nàng giáo huấn Hạ Hầu Thần.



“Không biết Vương phi có thể kéo đàn violon này không?” Thì ra Lạc Mộng Khê chỉ được thấy qua trên sách, vẫn chưa thấy được vật thật. Vừa rồi chỉ nói bừa mà đoán đúng thôi……



Ngày Hạ Hầu Thần đánh đố cùng với giáo sĩ Tây Dương, hắn ở ngoài cửa nghe được tiếng đàn violon, thấy nó rất mượt mà êm tai. Bất luận Hạ Hầu Thần có trả bao nhiêu tiền thì giáo sĩ kia vẫn không chịu nhường lại cây đàn violon này.Rơi vào đường cùng, Hạ Hầu Thần liền nghĩ ra kế sách đánh đố với giáo sĩ Tây Dương kia, kết quả đương nhiên là hắn thắng……



Chỉ có điều, sau khi giáo sĩ Tây Dương đó bị thua cây đàn violon này cho Hạ Hầu Thần, liền có việc gấp phải rời đi, chưa kịp dạy cho hắn cách sử dụng đàn violon. Cho nên, mặc dù hắn có được cây đàn violon này nhưng không thể nghe được tiếng đàn duyên dáng đó nữa.



“Việc này…… Mộng Khê có thể thử một lần!” Trầm hạ mí mắt, hiện lên một ý cười kỳ lạ: “Thái tử Hạ Hầu, nếu Mộng Khê có thể kéo cây đàn violon này thì có phải sẽ phán là Vương gia thắng hay không?”



Lúc đó Lạc Mộng Khê liền có thể cùng Nam Cung Quyết trở về phủ, không cần phải để ú tới những kẻ đáng ghét này nữa.



“Đương nhiên!” Hạ Hầu Thần không chút do dự mà hứa hẹn: “Sách mà Vương phi đọc là của Lạc vương phủ, vậy Lạc vương gia chắc hẳn đã sớm xem qua. Thành tựu Vương phi đạt được cũng chính là công lao của Vương gia!”



Hạ Hầu Thần thống khoái hứa hẹn như thế là vì hắn kết luận: Bổn vương nghiên cứu hai năm cũng không nghiên cứu ra cái gì, nên chắc chắn Lạc Mộng Khê nàng cũng không kéo được.



Hạ Hầu Thần vốn chỉ là nói vài câu vô tâm, nhưng lại vô tình làm nổi lên sóng to gió lớn trong lòng các đại thần:



Chẳng lẽ Lạc vương phi trở nên thông minh như vậy, đều là nhờ công lao của Lạc vương gia. Dù sao thì chúng đại thần cũng đã quen thuộc với việc Nam Cung Quyết thông minh lanh lợi từ nhỏ.



Sau khi lớn lên, Nam Cung Quyết lại văn võ song toàn, tài hoa hơn người, so với trước kia chỉ có hơn chớ không kém.



Sau khi Lạc Mộng Khê bị hủy dung thì mỗi ngày đều bám theo sau Nam Cung Quyết, lúc đó nàng không tài không đức là chuyện mà rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy. Còn khi Lạc Mộng Khê đính tình cùng với Nam Cung Quyết ở Cúc Hoa yến, thì đã không còn giống với trước kia nữa ……



Hạ Hầu Thần khoát tay với thị vệ, thị vệ hiểu ý, liền dâng đàn violon tới trước mặt Lạc Mộng Khê. Sau khi Lạc Mộng Khê vươn tay nhận lấy liền kiểm tra thân đàn cùng với dây đàn, trong lòng nhịn không được mà âm thầm cảm thán:



Loại nhạc khí sở trường nhất của ta rốt cuộc đã xuất hiện, nhưng mà vì sao cây đàn violon này lại chỉ có thân đàn……



Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thần: “Thái tử Hạ Hầu, hình như còn thiếu một thứ, Mộng Khê nhìn thấy trên sách không chỉ có cái thân đàn này mà còn có một cây cầm cung (vĩ của đàn)……”



Đàn violon được tạo thành từ hơn 30 linh kiện.Cấu tạo chủ yếu gồm có đầu đàn, thân đàn, gáy đàn, trục dây, dây đàn, ngựa đàn, tựa cằm và tựa vai, cầm cung, mặt đàn, sườn đàn, chốt chỉnh âm. Đàn violon phải dùng cầm cung để kéo, không giống như đàn cổ là dùng ngón tay để khảy. Hạ Hầu Thần thật sự không biết cách kéo đàn violon hay là cố ý làm khó dễ……



Nghe Lạc Mộng Khê nói thế, các đại thần liền liếc mắt nhìn nhau: Cầm cung là cái gì? Muốn kéo cây đàn violon này thì phải có cầm cung sao? Chỉ có điều, đàn violon chỉ có mấy dây đàn, phải dùng cầm cung để đàn như thế nào……
Nam Cung Quyết khẽ cúi mặt xuống, môi mỏng hướng về đôi môi anh đào mê người của Lạc Mộng Khê. Mùi thơm và hương vị của hơi thở ngọt ngào nghênh diện mà đến, Nam Cung Quyết nhịn không được ngậm lấy môi Lạc Mộng Khê khẽ hôn.



Chiếc lưỡi linh hoạt không chịu khống chế tiến nhập vào trong miệng Lạc Mộng Khê, tham lam hút lấy hương vị độc quyền trong miệng Lạc Mộng Khê. Dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể cũng rục rịch……



Trong mơ mơ màng màng, Lạc Mộng Khê cảm thấy thật sự khó thở. Trong miệng tràn ngập hương vị nam tính quen thuộc, nên cực kỳ không tình nguyện mở đôi mắt mỏi mệt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại tuấn tú vô hạn của Nam Cung Quyết.



Lạc Mộng Khê thở không nổi, hơi đẩy Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết lưu luyến không rời buông lỏng đôi môi đã bị hắn hôn đến sưng đỏ.



Nụ hôn mềm nhẹ không e dè rơi xuống trán Lạc Mộng Khê, rồi tới mí mắt, thanh âm khàn khàn biểu thị hắn đang cực lực áp chế cái gì đó: “Mộng Khê…… Đêm nay…… Có thể chứ……”



Buổi tối hôm kia Lạc Mộng Khê bị Nam Cung Quyết ép buộc nên đã ngủ một ngày một đêm, còn không biết thân thể đã hoàn toàn khôi phục hay chưa. Nếu đêm nay hắn lại ép buộc nàng, hắn lo rằng nàng sẽ chịu không nổi. Cho nên, trước tiên là hỏi ý kiến của nàng. Tuy rằng hắn rất muốn, nhưng nếu nàng nói không thể, hắn sẽ không bắt buộc nàng.



Dù sao, phóng túng hôm trước đã cho hắn một bài học, rất sâu khắc.



Nhớ tới tình huống khi hai người ở cùng một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê liền ửng đỏ. Nhìn sắc mặt của Nam Cung Quyết thì nàng liền biết, hắn đã động sắc tâm khó có thể điều khiển. Mà nàng cũng không muốn khiến hắn quá khó khăn. Nhưng mà, hôm trước phóng túng đã khiến lòng nàng đến nay vẫn còn sợ hãi…..



“Có thể chỉ có một lần hay không?” Nam Cung Quyết tinh lực dồi dào, nếu cứ để mặc hắn tự do thì Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ ngủ mất nguyên một ngày một đêm nữa. Nàng không muốn đã biết vất vả mà vẫn chịu, vì thế đành để Nam Cung Quyết chịu khổ một chút vậy.



“Được!” Sau khi Nam Cung Quyết hỏi xong, thần sắc nơi đáy mắt Lạc Mộng Khê không ngừng biến ảo, chậm chạp không đưa ra đáp án.



Ngay lúc Nam Cung Quyết nghĩ Lạc Mộng Khê sẽ cự tuyệt thì nàng lại đồng ý, hắn hết sức vui sướng. Bất luận Lạc Mộng Khê nói điều kiện gì, hắn cũng đều đáp ứng: Đáp ứng là một chuyện, mà thực hiện lại là một chuyện khác.



Trong phòng, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao.Trên giường lớn, hai bóng dáng gắt gao dây dưa bị ánh nến hắt lên vách tường. Ngay tại lúc Nam Cung Quyết đã chuẩn bị tốt mọi thứ, muốn cùng Lạc Mộng Khê làm lễ phu thê, thì ngoài cửa liền truyền đến một loạt tiếng bước chân.



Ngay sau đó, cửa phòng bị người ta đập gõ liên hồi. Giọng nói của tên Bắc Đường Diệp đáng đánh đòn truyền vào trong tai: “Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết…… Mau ra đây, bổn Hoàng tử có việc muốn nói với ngươi……”



“Có chuyện gì, ngày mai nói sau!” Chuyện tốt bị cắt ngang, đương nhiên tâm tình của Nam Cung Quyết sẽ không tốt, liền rống một câu với cửa.



“Việc này rất gấp, nhất định phải nói đêm nay! Ngày mai thì đã quá muộn rồi!” Bắc Đường Diệp giọng điệu vội vàng, hình như là thật sự đã xảy ra chuyện lớn.



Nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê khẽ thở dài, vươn tay đẩy hắn đổ qua một bên: “Chính sự quan trọng hơn, ngươi đi xử lý trước đi!”



Loại chuyện này không thể sánh bằng chính sự. Huống chi, nhìn thần sắc vừa rồi thì Nam Cung Quyết thật giống như phải nuốt cả nàng vào bụng.



Lạc Mộng Khê nàng cũng không muốn ngồi chờ chết, nếu Nam Cung Quyết là đại sói xám, nàng sẽ không làm con cừu nhỏ lúc nào cũng bị hắn nuốt vào bụng.



Làm con hổ thật ra thì không tệ, có khí thế của cọp mẹ, nàng sẽ không thua Nam Cung Quyết, để tránh bị hắn ăn chết: Lạc vương phủ này là do ta định đoạt, ta muốn làm ‘Thê tử quản nghiêm’ đầu tiên ở cổ đại.



Nam Cung Quyết cũng biết chính sự quan trọng hơn, nhưng mà sao việc gấp lại phát sinh vào lúc này chứ.



Cực kỳ không tình nguyện mặc quần áo, Nam Cung Quyết xốc chăn xuống giường, giúp Lạc Mộng Khê kéo lại góc chăn, đồng thời cũng khẽ hôn lên trán nàng: “Nghỉ ngơi trước đi, đừng chờ ta”



Nếu thật sự có chuyện gấp xảy ra thì sẽ không đơn giản là chỉ cần một lúc đã có thể xử lý xong. Huống chi, bây giờ kinh thành cá rồng hỗn tạp, tam giáo cửu lưu (đủ mọi loại người), người như thế nào cũng đều có, nếu có việc quan trọng phát sinh thì cũng không thấy ngạc nhiên.



Dịch quán trong kinh thành.



Hạ Hầu Thần tham gia yến tẩy trần trở về, ngồi ở trong phòng, một chén tiếp một ly rượu. Trong yến tẩy trần, hắn đã uống rất nhiều, nhưng đế giờ hắn vẫn đang mượn rượu giải thù.



Trong đầu hiện ra dung nhan tuyệt thế làm người ta điên cuồng kia, đáy mắt Hạ Hầu Thần tối sầm lại. Bàn tay cầm ly rượu đột nhiên dùng sức, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, cái chén đã bị hắn vận lực bóp nát. Rượu và những mảnh chén vỡ phân tán đâm thật sâu vào thịt, máu tươi tràn ra từ bàn tay chậm rãi chảy xuống. Hắn lại không cảm thấy chút đau đớn:



Lạc Mộng Khê, vì sao nàng lại là Vương phi của Nam Cung Quyết!



“Khởi bẩm điện hạ, Yên Nhiên công chúa đến!” Một tên thị vệ dẫn Hạ Hầu Yên Nhiên đi vào phòng Hạ Hầu Thần.



Hạ Hầu Thần cầm những mảnh vụn trong tay ném qua một bên, lấy một cái khăn lụa bao bàn tay bị thương lại, quay đầu nhìn Hạ Hầu Yên Nhiên. Ý cười trên khuôn mặt thâm trầm vẫn chưa có ở đáy mắt: “Yên Nhiên, đã trễ thế này, tìm Thái tử ca ca là chuyện gì?”



“Thái tử ca ca, Yên Nhiên muốn xin ca giúp một việc.” Khuôn mặt Hạ Hầu Yên Nhiên ửng đỏ, muốn nói lại thôi. Sau khi Hạ Hầu Thần băng bó miệng vết thương trên tay xong, liền đưa tay ra sau lưng, nên Hạ Hầu Yên Nhiên cũng chưa phát hiện tay hắn bị thương.



“Là việc gì khiến Yên Nhiên thẹn thùng như thế?” Hạ Hầu Thần ý cười trong suốt trêu ghẹo: “Chứ không phải là Yên Nhiên có người trong lòng sao?”



“Thái tử ca ca, ca lại chê cười người ta” Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, trong tiếng cười của Hạ Hầu Thần, nàng ta công bố đáp án: “Chỉ có điều, Thái tử ca ca đoán đúng rồi, Yên Nhiên quả thực có người trong lòng, chính là Lạc vương gia, Nam Cung Quyết!”



Đáy mắt Hạ Hầu Thần hơi trầm xuống, chậm rãi đi sang một bên: “Nam Cung Quyết đã nạp phi, cho dù Yên Nhiên có gả đi thì nhiều nhất cũng chỉ là một sườn phi……”



“Không, muội muốn làm chính phi!” Trong ánh mắt kiên định của Hạ Hầu Yên Nhiên mơ hồ hiện lên một tia ngoan quyết. Nghĩ đến Lạc Mộng Khê có dung nhan tuyệt sắc có thể làm người ta điên cuồng kia, Hạ Hầu Yên Nhiên liền tức giận không chịu nổi:



“Thái tử ca ca, Yên Nhiên muốn ca giúp muội giải quyết Lạc Mộng Khê. Như vậy, Yên Nhiên liền có thể làm chính phi của Lạc vương!”



Lạc Mộng Khê dung nhan tuyệt mỹ, có thể làm cho đám nam tử say mê, điên cuồng. Chỉ có điều, Hạ Hầu Yên Nhiên cảm thấy Hạ Hầu Thần không giống người thường.



Tâm tư của hắn đều đặt hết vào giang sơn, không có hứng thú đối với nữ nhân, hắn sẽ không thích Lạc Mộng Khê. Cho nên, nàng mới dám cầu Hạ Hầu Thần giúp nàng diệt trừ Lạc Mộng Khê.



Hạ Hầu Thần nghe xong, thật lâu không nói gì. Hạ Hầu Yên Nhiên nghĩ rằng hắn đang bận tâm về Nam Cung Quyết: “Thái tử ca ca, ca cứ yên tâm, chỉ cần ca giúp muội diệt trừ bỏ Lạc Mộng Khê, muội cam đoan Nam Cung Quyết sẽ không tìm ca để gây phiền phức!”



“Việc này…… Vậy phải có một kế hoạch chu toàn, bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót!” Hạ Hầu Thần vừa nói ra, Hạ Hầu Yên Nhiên liền biết Hạ Hầu Thần đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng, trong lòng vui vẻ dị thường:



“Cám ơn Thái tử ca ca, Nam Cung Quyết đăng cơ thành Hoàng đế là chuyện sớm muộn. Chờ chàng ấy lên làm Hoàng đế thì muội sẽ nói chàng dâng mấy tòa thành cho ca”



Thứ Hạ Hầu Thần yêu nhất là giang sơn, Hạ Hầu Yên Nhiên làm như vậy cũng là muốn chu toàn. Dù sao người ta giúp mình làm việc, thì cũng phải có lợi mới được. Nếu không, ai sẽ sắn lòng hao phí tâm lực đi giúp mình làm việc.



“Vậy Yên Nhiên không quấy rầy Thái tử ca ca nữa, xin cáo lui trước, Thái tử ca ca nghỉ ngơi đi ạ.”



Ban đầu, Hạ Hầu Yên Nhiên nghĩ rằng Lạc Mộng Khê xấu xí không chịu nổi, không tài không đức, một ngày nào đó Nam Cung Quyết cũng sẽ chán ghét nàng. Đến lúc đó, vị trí Lạc vương phi của Thanh Tiêu sẽ là của nàng ta.



Lại không nghĩ là, bây giờ Lạc Mộng Khê có dung nhan tuyệt sắc, tài hoa kinh người. Vì thế, nàng ta không thể không nghĩ biện pháp loại bỏ Lạc Mộng Khê: Nam Cung Quyết là của Hạ Hầu Yên Nhiên ta, Lạc Mộng Khê ngươi đã chiếm lâu như vậy, cũng nên trả lại cho ta rồi.