Lạc Vương Phi

Chương 9 : Thân phận thấp kém

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Ads Edit: Gió Lạc



Beta: kun’xih



Lạc vương phủ



Nhìn tên ám vệ cầm áo choàng đặt trên chiếc bàn tròn, Bắc Đường Diệp không chút khách khí ở giữa phòng Nam Cung Quyết cười to: “Áo choàng này ít nhất cũng đáng giá ngàn lượng bạc, nhưng nàng chỉ trả mười hai lượng bạc, thật không biết nàng có nhìn ra giá trị của cái áo này hay không, hay là cố ý làm như vậy, Nam Cung Quyết xem ra lần này ngươi gặp đối thủ rồi………….”



“Nam Cung Quyết, nữ tử kia phát hiện ra bí mật trong áo choàng của ngươi, người của ngươi sẽ không tìm được nàng!” Ánh mắt Bắc Đường Diệp hiện lên tia thích thú vui sướng khi người khắc gặp nạn.



Nam Cung Quyết sắc mặt vẫn vậy: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần bổn vương muốn, tất cả những gì liên quan đến nàng bổn vương đều có thể điều tra được!” Giọng nói lạnh như băng nhưng không che giấu được sự tự tin.



Đột nhiên, trong đôi mắt Bắc Đường Diệp có vẻ không được tự nhiên: Bắc Đường Diệp thân là Tứ hoàng tử của Kì Thiên quốc, đã gặp qua vô số mỹ nhân, đối với những đồ vật đẹp mà hắn muốn thì hắn không có sức chống cự, nhưng hắn lại thừa nhận, dưới ánh trăng khuôn mặt nàng bị che đi, thân hình uyển chuyển, hắn từng thấy rất nhiều mỹ nhân nhưng không ai thanh cao thoát tục như nàng, làm cho người ta vô thức bị nàng hấp dẫn.



Nhưng, khiến cho Bắc Đường Diệp giật mình không phải bởi khí chất vượt trội của nàng, mà là ánh mắt sắc bén của nàng, hơi thở kiên cường, cùng với bản lĩnh cao siêu không kém Nam Cung Quyết bao nhiêu, nàng cao ngạo, lạnh lùng, điều này không cần phải chứng minh: nàng cũng không phải hạng người tầm thường……



Còn có, Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô song, tất cả nữ tử thấy hắn sẽ nhất mực si mê, tuy rằng nữ tử kia thấy hắn cũng có chút ngây người, nhưng Bắc Đường Diệp có thể thấy rõ, nàng đối với hắn chỉ có thưởng thức, chứ không có một chút si mê ái mộ nào……



Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết đang trầm tư, khóe miệng nhếch lên nhưng không có ý tốt, ‘Hảo tâm’ đề nghị: “Nam Cung Quyết, ta biết lần này ngươi về kinh là dốc tâm làm việc, cố gắng hoàn thành tốt, không bằng nữ tử kia giao cho ta xử lý……….”



Nam Cung Quyết nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Bắc Đường Diệp, ý tốt của ngươi bổn vương xin nhận, nếu nữ tử này hướng về bổn vương, bổn vương sẽ cùng nàng xử lý chuyện này, không nghĩ sẽ làm phiền người khác………”



Nhưng Bắc Đường Diệp lại phản bác: “Nam Cung Quyết, ngươi và ta còn cần gì phải khách khí như vậy, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta thôi……..”
“Vương quản gia!” Băng Lam lo sợ từ trong phòng chạy ra, cúi đầu xuống, giống như một tiểu hài tử làm sai đang chờ trách phạt.



Vương quản gia lớn tiếng răn dạy: “Ngươi ở chỗ này làm gì, còn không mau đi làm việc! Nếu Tam thiếu gia trở về mà ngươi không làm xong công việc, một ngày ngươi không được ăn cơm!”



“Vương quản gia, Băng Lam là nha hoàn của ta, vì sao phải đến nơi của Tam đệ làm việc?” Lạc Mộng Khê từ trong thản nhiên bước ra, giọng điệu bình tĩnh, làm người ta không nhìn ra dụng ý trong lời nói của nàng.



Vốn tưởng rằng quản gia cũng sẽ nể mặt Lạc Mộng Khê, không ngờ, Vương quản gia hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Lạc Mộng Khê, thân ngươi ngươi còn lo chưa xong, còn ở đó mà đi quan tâm người khác, việc ta phân cho nàng, nàng đều phải làm…………”



Lúc này Lạc Mộng Khê hoàn toàn hiểu được, thân phận của nàng ở đây vô cùng nhỏ bé, giống như nha hoàn, khó trách bàn tay nàng lại có nhiều vết chai sần, thì ra là do làm việc mà, trong lòng khẽ thở dài: không thể tưởng tượng được trước kia Lạc Đại tiểu thư phải sống như thế này………..



“Vương quản gia, xảy ra chuyện gì?” Một giọng nam cao ngạo truyền vào tai, sắc mặt Băng Lam thay đổi, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lạc Mộng Khê.



Một gã tuổi xấp xỉ Lạc Mộng Khê, đầu đội Ngọc Quan tím, thân nam tử y phục cẩm hoa xuất hiện trước mắt mọi người, tướng mạo tuấn mỹ, mặt đang mĩm cười, ánh mắt lộ rõ tia lạnh lùng cùng ngoan độc chứng tỏ rằng: Hắn không phải người tốt.



Phía sau nam tử có vài nha hoàn theo sau, trong tay bưng khay, mâm, nhìn về phía Lạc Mộng Khê, tên nam tử đáy mắt hiện lên một tia cổ quái mang theo ý cười nhạo: “Thì ra là Đại tỷ, như thế nào, Đại tỷ đang mệt mỏi, không muốn làm việc sao?”



Khi nói chuyện, Lạc Tử Quận đã đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, nhìn Lạc Mộng Khê một lượt từ trên xuống dưới thầm đánh giá, ý cười ở đáy mắt ngày càng sâu: “Vương quản gia, nếu Đại tỷ mệt mỏi, không cần phải miễn cưỡng làm việc, chi bằng cho nàng nghỉ ngơi một ngày, để Băng Lam hầu hạ nàng!” Giọng điệu thật giống như mình là chúa cứu thế, ban ân huệ cho Lạc Mộng Khê.



“Vâng, Tam thiếu gia!” Ngay khi Băng Lam đang buồn bực không biết vì sao hôm nay Lạc Tử Quận đột nhiên đến đây thì Lạc Tử Quận đã mở miệng: “Đại tỷ, Tam đệ vừa cách thủy bát canh thuốc, giải trừ mệt nhọc, nếu Đại tỷ thấy mệt, uống hết bát canh thuốc rồi nghỉ ngơi!”



Lạc Tử Quận khoác tay áo nhẹ nhàng cười, một tiểu nha hoàn lập tức hiểu ý, cầm trong tay cái khay, đem đến trước mặt Lạc Mộng Khê: “Đại tiểu thư thỉnh dùng!” Giọng điệu như ra lệnh cho Lạc Mộng Khê phải đem bát thuốc uống cạn.