Lạc Vương Phi

Chương 97 : Hợp Tác

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Hoàng Anh



Beta: Ishtar



“Người đến giúp ngươi”. Hắc y nhân vẫn chưa quay đầu, như trước đưa lưng về phía Lâm Huyền Sương.



Lâm Huyền Sương đôi mắt híp lại, đề cao cảnh giác: “Chúng ta quen biết sao? Thanh âm của các hạ Huyền Sương nghe có chút quen thuộc”.



“Sợ là cô nương đã nghe lầm, tại hạ là lần đầu tiên gặp cô nương”. Ý thức được không đúng, hắc y nhân lập tức cải biến giọng nói.



“Ngươi với ta không thân cũng chẳng quen, vì sao lại phải giúp ta?” Lâm Huyền Sương cẩn thận đề phòng: ‘Người này đến tột cùng là có mục đích gì?’



“Tại hạ chỉ là không có việc gì, muốn quản chuyện của người khác”. Hắc y nhân trả lời bâng quơ: “cô nương có nguyện ý cùng tại hạ hợp tác hay không?”



“Ngươi biết Huyền Sương là gặp phải chuyện gì sao?” không nói đến mục đích của người này là gì, chỉ dựa vào cảm tình giữa người với người, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau sao?



“Ở độ tuổi của cô nương, vấn đề gặp phải tự nhiên là chuyện tình cảm”. Ngươi thích Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết thích Lạc Mộng Khê, không phải ngươi.



“Công tử có biện pháp giúp Huyền Sương có được tâm của Nam Cung Quyết?” Ta muốn, là tâm của Nam Cung Quyết, nhưng tâm của hắn vẫn đều ở trên người Lạc Mộng Khê, chưa bao giờ để ý đến ta.



“Tâm của Nam Cung Quyết, cần chính ngươi tự mình tranh thủ, tại hạ chỉ có thể cam đoan, giúp ngươi có được người của hắn”. Hắc y nhân tràn đầy tự tin đáp.



“Ngươi muốn đối phó Nam Cung Quyết?” Nếu thật như vậy, ta Lâm Huyền Sương tuyệt đối sẽ không cùng ngươi hợp tác…



“không, người tại hạ muốn đối phó là Lạc Mộng Khê…”



“Nhược điểm của Nam Cung Quyết là Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê chết, Nam Cung Quyết cũng không sống được bao lâu”. Đừng cho Lâm Huyền Sương ta là đứa ngốc, đây là phương pháp tốt nhất gián tiếp giết chết Nam Cung Quyết.



“Lâm cô nương, nếu Lạc Mộng Khê không chết, cho dù ngươi có được Nam Cung Quyết cũng có tác dụng gì? Tâm hắn vẫn ở trên người Lạc Mộng Khê, nhiều nhất là cho ngươi một cái danh phận sườn phi, lại đem ngươi biếm vào lãnh cung, hắn vẫn cùng với Lạc Mộng Khê ân ân ái ái”.



“Ý của ngươi là?” Loại khả năng này, Lâm Huyền Sương cũng đã nghĩ đến, cho nên, nàng mới không tùy tiện thiết kế Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê.



“Nếu ngươi muốn hoàn toàn có được Nam Cung Quyết, ngay sau khi Lạc Mộng Khê biến mất, dùng thời gian ngắn nhất nắm lấy tâm của Nam Cung Quyết, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể cùng Nam Cung Quyết sống đến bạc đầu”.



“Ngươi muốn đối phó Lạc Mộng Khê như thế nào? Khi nào thì động thủ?” Theo như lời nói của hắc y nhân, cho đến bây giờ, đó là phương pháp tốt nhất.



Lâm Huyền Sương sau khi nói ra những lời này, là đã tỏ vẻ nàng nguyện ý cùng hắc y nhân hợp tác, loại bỏ Lạc Mộng Khê, cho dù con đường phía trước như thế nào, nàng cũng sẽ không hối hận.



Lâm Huyền Sương luôn luôn tâm cao khí ngạo, chỉ chấp nhận làm thê, không cam chịu làm thiếp, nhưng kể từ sau khi gặp được Nam Cung Quyết, nàng đã thay đổi suy nghĩ của mình: ‘nếu có thể ở cùng Nam Cung Quyết, làm thê, làm thiếp đều không sao cả.’



Nhưng là, Lạc Mộng Khê độc chiếm Nam Cung Quyết, không cho nữ tử khác tiếp cận hắn, nếu Lâm Huyền Sương muốn cùng một chỗ với Nam Cung Quyết, nhất định phải trừ bỏ Lạc Mộng Khê: ‘Lạc Mộng Khê, chớ có trách ta, nếu ngươi rộng lượng một chút, đem Nam Cung Quyết chia cho ta một nửa, chúng ta đã có thể làm tỷ muội tốt, là ham muốn độc chiếm của ngươi, hại chính ngươi.’



“Kế hoạch động thủ cùng thời gian cụ thể tại hạ chưa nghĩ ra, Lâm cô nương cũng không cần quá mức nóng vội, chờ tin tức của tại hạ thì được rồi.”



Lời nói kết thúc, Lâm Huyền Sương chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, bóng dáng hắc y nhân nháy mắt biến mất vô tung, trong thiên địa chỉ còn lại bóng dáng một mình nàng.



Vừa rồi người kia là ai, vì sao hắn phải giúp ta?



Là đúng như theo lời hắn nói, hắn nhàn rỗi không có việc gì, muốn xen vào chuyện của người khác, hay vẫn là có mục đích khác? Tuy rằng ta đã đáp ứng cùng hắn hợp tác, nhưng tâm phòng bị là không thể không có, ta cần phải lúc nào cũng phòng bị hắn, để tránh bị hắn âm thầm thiết kế.



Lạc vương phủ, Khê viên



Trong mơ mơ màng màng, ý thức Lạc Mộng Khê chậm rãi khôi phục, toàn thân đau nhức, thân thể mềm oặt, không có một tia khí lực, cả người uể oải, động cũng không muốn động.



Trong bụng cảm giác thật đói, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ mở ra hai tròng mắt mệt mỏi, ánh vào mí mắt, là trướng mạn quen thuộc, bên cạnh sớm đã không có bóng dáng của Nam Cung Quyết.



Chăn ở bên cạnh sớm đã lạnh, mùi đàn hương lưu lại cũng thật nhẹ, chứng tỏ Nam Cung Quyết đã rời đi thật lâu.



Lạc Mộng Khê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào từ phía tây, đã là buổi chiều rồi, ta đã ngủ lâu như vậy.



Nam Cung Quyết thương thế đã tốt, tinh lực cũng tràn đầy làm cho Lạc Mộng Khê ăn không tiêu, nhẹ nhàng nhu nhu eo nhỏ: Nam tử cổ đại, có hay không đều giống như Nam Cung Quyết, tinh lực tràn đầy, bằng không, vì sao cổ đại lưu hành ba vợ bốn nàng hầu, chỉ cưới một thê, quả thực chống đỡ không được tinh lực tràn đầy của bọn họ.



Bất quá, nếu Nam Cung Quyết muốn nạp thiếp, nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ cần Lạc Mộng Khê ta còn ở lại Lạc vương phủ một ngày, nữ tử khác đừng mơ tưởng có được thận phận thê, thiếp của Nam Cung Quyết, vào đại môn Lạc vương phủ.



Gọi Băng Lam chuẩn bị tốt nước tắm cho nàng, Lạc Mộng Khê đi vào phía sau bình phong tắm rửa, rửa mặt chải đầu xong, Băng Lam đã bưng đồ ăn đi vào nội thất.



“Băng Lam, Nam Cung Quyết đi nơi nào?” Trước mặt Băng Lam, Lạc Mộng Khê đều gọi thẳng tên Nam Cung Quyết, rất ít gọi hắn là vương gia, Băng Lam tuy thấy nhưng không thể trách.



“Sáng nay, võ lâm minh chủ, ngũ độc giáo chủ cùng với một số người giang hồ đến tìm vương gia, vương gia đang cùng bọn họ dùng bữa ….”



không phải trí nhớ Băng Lam không tốt, mà ở trong chốn giang hồ, Tuyệt Tình cung có địa vị cao nhất, tiếp theo mới đến võ lâm minh chủ, ngũ độc giáo chủ cùng các môn phái giang hồ khác.



Người trong giang hồ, đối với những bang phái có địa vị thấp hơn mình, bọn họ sẽ không lưu tâm đi nhớ, Băng Lam chính là như thế, võ lâm minh chủ, ngũ độc giáo chủ năng lực mặc dù không kém, nhưng thực lực của bọn hắn vẫn không thể cùng Tuyệt Tình cung đánh đồng, Băng Lam tự nhiên không đem bọn họ đặt ở trong mắt.



Bữa cơm này ăn từ giữa trưa cho tới bây giờ còn chưa xong, không cần kết thúc yến tiệc, trực tiếp ăn tối cũng có thể. Tính nhẫn nại của Nam Cung Quyết cũng thật tốt, thế nhưng có thể cùng ngồi với những người giang hồ không có tiếng nói chung này tới tận bây giờ.



Bang phái giang hồ, dùng võ chiếm đa số, số người biết văn cực ít, người biết văn đạt đến đỉnh cao, ít càng thêm ít, bọn họ nói chuyện rất hào phóng, không coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, chuyện tình từ bắc tới nam, chuyện gì cũng có thể nói.



Mà Nam Cung Quyết, văn võ song toàn, khí chất nho nhã, khi nói chuyện, là mang đầy đủ đạo lý lớn, hắn cùng với những nhân sĩ giang hồ không hiểu quy củ này ngồi tới bây giờ, Lạc Mộng Khê thật sự là bội phục hắn cực điểm.



Sau khi dùng bữa trưa, khoảng cách tới lúc trời tối còn một khoảng thời gian, Lạc Mộng Khê nhàn đến vô sự, liền ở trong vương phủ đi lại, ở một góc, hiện lên một đạo bóng dáng quen thuộc, mặt co mày cáu, Lạc Mộng Khê cảm thấy nghi hoặc, rất nhanh đi qua đó.



“Bắc Đường Diệp, nhìn bộ dạng của ngươi, có phải Nam Cung Quyết lại giao việc gì khó xử lí cho ngươi hay không?”



Bắc Đường Diệp là Tứ hoàng tử Kì Thiên quốc, kì thực lại giống như quản gia của Nam Cung Quyết, có rất nhiều sự tình, Nam Cung Quyết không muốn xử lý, liền giao cho Bắc Đường Diệp, không biết là để rèn luyện tính nhẫn nại cho hắn, hay để khảo nghiệm sự kiên nhẫn của hắn.



“Đúng vậy, Nam Cung Quyết không có việc gì luôn thích khi dễ bổn hoàng tử”. Bắc Đường Diệp dừng lại cước bộ, mặt mày ủ rũ.



“Lúc này lại càng kì quái hơn, Nam Cung Quyết muốn bổn hoàng tử điều tra nơi Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong đang lẩn trốn, mọi người đều biết hai người họ đã mất tích, bổn hoàng tử biết đi nơi nào tìm người…”



“Kì thật, nơi Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong lẩn trốn không phải hoàn toàn không thể tra ra…”



Bắc Đường Diệp nhãn tình sáng lên, trêu ghẹo nói: “Lạc Mộng Khê, nàng cùng Nam Cung Quyết không hổ là phu thê, ngay cả nói lời an ủi, cũng đều giống nhau như đúc, Nam Cung Quyết vừa rồi cũng nói với bổn hoàng tử như vậy…”



“Phải không, vậy chàng đã nói những gì?” Trong việc của Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, thật ra ta và Nam Cung Quyết lại có cùng suy nghĩ.




Tốc độ của Nam Cung Dạ xác thực rất nhanh, năm đó, nhân lực ở kinh thành của hắn cũng rất đông, nếu không, làm sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, liền có thể điều tra rõ về đại phu nhân.



“Mộng Khê, ban ngày, là có chuyện gì xảy ra?”. Nhạc Địch là quản gia Lạc vương phủ, chuyện mà hắn biết, Nam Cung Quyết cũng sẽ biết, Lạc Mộng Khê đã sớm đoán được Nam Cung Quyết sẽ hỏi chuyện này, hơn nữa, nàng cũng không tính giấu diếm.



“Rất đơn giản, khi ta cùng Bắc Đường Diệp ra ngoài điều tra sự tình, gặp phải Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình giúp ta giải vây…”



sự tình đã qua, Lạc Mộng Khê cũng không muốn để bụng, hơn nữa nàng lại đưa lưng về phía Nam Cung Quyết, cũng không nhìn đến khi nàng nói ra tên của Lãnh Tuyệt Tình, trong mắt Nam Cung Quyết lóe ra một tia quỷ dị.



Edit: Hoàng Anh



Beta: Ishtar



Nhắc tới việc ban ngày, ánh mắt Lạc Mộng Khê khẽ thay đổi: “Nam Cung Quyết, chàng dạy ta võ công đi”. Cổ đại cao thủ cũng không phải là nhiều bình thường, ta thật sự không thể ứng phó.



Nhưng nếu võ công cao lên một chút, cho dù đánh không lại bọn họ, cũng có thể duy trì một khoảng thời gian, chờ người tới cứu, sẽ không giống như hôm nay, bị Lăng Khinh Trần truy không chỗ trốn.



“hiện tại vừa vặn bổn vương không có việc gì, có thể dạy nàng mấy chiêu”. Võ công của nàng thực sự rất kém, thể lực cũng cần phải tăng lên.



Cách Khê Viên không xa, là một rừng trúc nhỏ, bốn phía rừng trúc treo đầy đèn lồng, Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê đi vào trong rừng trúc, lấy trúc làm kiếm, cùng nàng đàm luận võ công.



Sau khi Nam Cung Quyết khỏi hẳn căn bệnh hiểm nghèo, đây là lần đầu tiên Lạc Mộng Khê cùng hắn giao thủ, đột nhiên phát hiện, võ công của mình và Nam Cung Quyết, là không thể đánh đồng.



Lạc Mộng Khê dùng hết toàn lực, Nam Cung Quyết lại không chút để ý cùng Lạc Mộng Khê so chiêu, sau mấy chục chiêu, Lạc Mộng Khê dần dần chống đỡ không được, lại không nghĩ là, cành trúc trong tay bị Nam Cung Quyết đánh rớt tới một bên, kiếm trúc của Nam Cung Quyết lại đặt tại trên gáy của nàng.



“Mộng Khê, võ công của nàng, rất kém”. Trước khi bệnh được chữa khỏi, hắn chưa bao giờ nói như vậy, bởi vì khi phát bệnh, hắn cũng không còn lợi hại nữa. Nay, Nam Cung Quyết đã khỏi hẳn, võ công cũng khôi phục như bình thường, giao thủ cùng Lạc Mộng Khê, hắn là không cần dùng đến toàn lực.



“Ta biết”, nếu võ công của ta lại hại, còn cần chàng tới cứu sao.



Nam Cung Quyết vốn muốn trêu chọc Lạc Mộng Khê mấy câu, nhưng lại nhớ tới lúc ban ngày Lạc Mộng Khê suýt nữa thì bị Lăng Khinh Trần bắt đi, nhất thời không còn hứng trí: Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình, hai người này, bổn vương đều phải cẩn thận phòng bị.



“Mộng Khê, bổn vương dạy cho nàng một ít sát chiêu, khi gặp ác địch, cho dù đánh không thắng hắn, cũng có thể tranh thủ thời gian thoát đi. Nàng nhìn cho kĩ”.



Đánh được liền đánh, đánh không được thì tìm cơ hội thoát thân, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, quan trọng là giữ được mạng sống.



Nam Cung Quyết thân hình tuấn dật, thân pháp nhanh nhẹn, sát chiêu do hắn sử dụng, lại không có chút hung ác nào, ngược lại mang chút tiêu sái, phiêu dật làm cho người ta không thể rời mắt.



Trí nhớ Lạc Mộng Khê rất tốt, có thể nói là đã gặp qua thì không thể quên được, Nam Cung Quyết đem mười chiêu sát chiêu đánh qua một lần, Lạc Mộng Khê đem mỗi một chiêu, mỗi một thức đều ghi nhớ.



Nam Cung Quyết đánh xong, Lạc Mộng Khê theo đó cầm lấy kiếm trúc luyện tập, mỗi một chiêu, mỗi thức đều không thua kém Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết nhịn không được âm thầm tán thưởng: Lạc Mộng Khê đúng là nhân tài luyện võ thế gian khó gặp…



“Mộng Khê, nàng đã đem những chiêu thức bổn vương dạy toàn bộ ghi nhớ, thử dùng những sát chiêu này công kích bổn vương”. không có sát chiêu vô dụng, chủ yếu là thực tế thực chiến, tích lũy kinh nghiệm, khi đối địch mới có thể vận dụng tự nhiên, thành thạo.



“Có thể làm chàng bị thương hay không?” Lấy nhiều năm kinh nghiệm đặc công của Lạc Mộng Khê, những sát chiêu này có thể làm cho người ta chỉ một chiêu liền mất mạng. Lạc Mộng Khê sống ở hiện đại, vốn tưởng rằng sát chiêu huấn luyện cho đặc công đã đủ lợi hại, cũng không nghĩ tới, chiêu thức ở cổ đại so với hiện đại còn lợi hại hơn.



“Yên tâm, võ công bổn vương so với nàng cao hơn rất nhiều, nàng không thể làm bổn vương bị thương được”. Võ công Lăng Khinh Trần cùng bổn vương tương xứng, ban ngày Mộng Khê có thể thoát khỏi tay hắn, đúng là kì tích.



“Nếu đã như vây, ta đây không khách khí”. Có người tự nguyện làm bao cát, tại sao lại không cần.



Huống chi, mấy ngày hôm trước Nam Cung Quyết lừa nàng, đem nàng chỉnh đến thê thảm, món nợ này, nàng còn chưa tính với hắn, nếu hôm nay có thể một lần thanh toán, không có gì tốt hơn.



Lạc Mộng Khê huy động kiếm trúc tấn công hướng Nam Cung Quyết, đem những gì vừa rồi Nam Cung Quyết dạy nàng sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, một chiêu lại nhanh hơn một chiêu, một chiêu lại ngoan độc hơn một chiêu.



“Mộng Khê, bổn vương cùng nàng có thù oán gì sao?” Bằng không vì sao nàng nặng tay như vậy, đây là luyện tập, cũng không phải thật sự.



“Là chính chàng nói muốn ta công kích chàng, ta chỉ là đem chàng thành địch nhân mà thôi, đối với kẻ địch của mình làm sao có thể thủ hạ lưu tình”.



Chiêu thức của Lạc Mộng Khế mặc dù nhanh, ngoan, chuẩn, nhưng cũng là cẩn thận, nếu Nam Cung Quyết không cẩn thận, không tránh được sát chiêu của nàng, nàng cũng có thể kịp thời dừng tay, tuyệt đối không làm hắn bị thương, sở dĩ chiêu thức của nàng nhanh như vậy, là vì muốn giáo huấn Nam Cung Quyết một chút: Chàng dám gạt ta, chỉnh ta thê thảm, nếu không giáo huấn chàng một chút, ta sẽ không phải là Lạc Mộng Khê.



Tuy rằng Lạc Mộng Khê đem hết toàn lực, lợi dụng sát chiêu công kích Nam Cung Quyết, nhưng võ công Nam Cung Quyết hơn hẳn nàng, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, kiếm trúc trong tay hoàn toàn bị hóa giải, kiếm trúc của Nam Cung Quyết lại kề trên cổ nàng:



“Ta lại thua rồi, Nam Cung Quyết, không phải chàng giấu ta, để lại mấy chiêu không có dạy cho ta?” Bằng không, sát chiêu lợi hại như vậy, cũng không thể đánh thắng chàng được.



Nam Cung quyết bất đắc dĩ thở dài: “Bổn vương không có giấu nàng, võ công của bổn vương luyện đã nhiều năm, những chiêu thức này sớm đã hiểu thông suốt, vận dụng tự nhiên, nàng mới luyện một canh giờ, có thể nào so sánh cùng bổn vương…”



Lạc Mộng Khê cũng sớm nghĩ tới điểm này, chính là không muốn chịu thua, cho nên vừa rồi cố ý làm khó Nam Cung Quyết, không muốn buông tha hắn: “Nam Cung Quyết, chàng sống ở Thiếu Lâm Tự, phật học chiếm phần lớn, hẳn là phải có tấm lòng rộng lượng, làm sao có thể hiểu rõ sát chiêu như vậy?”



Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Quyết nhất thời trở nên ảm đạm, Lạc Mộng Khê ý thức được mình đã lỡ lời, chạm đến nỗi đau của Nam Cung Quyết, vội vàng nói sang chuyện khác:



“Chàng không muốn nói, vậy ta sẽ không hỏi, thời gian không còn sớm, chúng ta mau trở về thôi”.



“Mộng Khê, chờ một chút”. Lạc Mộng Khê xoay người đang muốn rời đi, Nam Cung Quyết lại gọi nàng lại: “Việc này bổn vương đã để trong lòng nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nới với ai, nay nàng đã hỏi, bổn vương cũng không muốn giấu nàng”.



“Năm năm trước, bổn vương bị hoa đào lao, cũng không phải là vì bổn vương ăn nhầm cua, mà là bị người ta cường ép…”



Cái gì, cường ép? Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người, nhìn về phía Nam Cung Quyết trong mắt lóe lên khiếp sợ cùng đau lòng: Năm đó, hắn vẫn là một đứa nhỏ, không thể tưởng được những người đó lại nhẫn tâm như vậy, lại có thể dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy, hại chết một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi…



Đêm nay là một ngày cuối tháng, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đứng trong rừng trúc tâm sự chuyện xưa, từ bóng đêm tối đen cho tới lúc ánh trăng mê người.



“không thể tưởng được năm đó chàng lại chịu nhiều khổ cực như vậy, có tra ra người chủ mưu phía sau hay không?”



Nam Cung Quyết lắc đầu cười khổ: “Người hành hung năm đó đã bị phụ hoàng ban cho tội chết, sự việc cho đến nay đã cách nhiều năm, muốn tra ra chân tướng, lại càng khó khăn…”



Người chủ mưu phía sau, trong cuộc phản loạn một năm trước có thể cũng đã chết…



Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Lạc Mộng Khê theo bản năng nắm chặt quần áo trên người, Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Mộng Khê, đêm đã khuya, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi”.



Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết đánh nhau xong một thân đầy mồ hôi, tuy nói lúc này mồ hôi đã khô, nhưng Lạc Mộng khê vẫn cảm thấy không thoải mái, sau khi trở lại phòng cũng không lập tức đi nghỉ ngơi, mà là đi ra phía sau bình phong tắm rửa.



Lụa mỏng nhẹ bay, nhiệt khí lượn lờ, lạc Mộng Khê nằm trong nước ấm áp, thỉnh thoảng đem nước vảy lên trên người, trên mặt nước là một tầng hoa màu đỏ, Lạc Mộng Khê cầm lên một cánh, đưa tới trên mũi ngửi ngửi.



Người cổ đại thế nhưng thực hưởng thụ, dùng hoa để tắm, mùi hương trên người sẽ thật lâu không tan…



một cơn gió nhẹ thổi qua, màn lụa bị thổi bay, Nam Cung Quyết chỉ mặc trung y màu trắng chậm rãi đi đến, thấy Lạc Mộng Khê đang tắm, Nam Cung Quyết cái gì cũng chưa nói, không để ý tới nghi hoặc trong mắt Lạc Mộng Khê, cởi quần áo, đi vào trong mộc dũng....