Lạc
Chương 1 : Anh em bạch gia
Ngày đăng: 16:07 18/04/20
"Rè... rè...rè...." - Chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn thủy tinh trong suốt cứ dai dẳng rung liền hồi, tạo ra những âm thanh vui nhộn trong không gian yên tĩnh.
Trên chiếc giường kingsize giữa phòng được trải bằng chăn đệm thuần một màu trắng vô cùng sạch sẽ, có một thân hình nho nhỏ đang cuộn mình hoàn toàn trong chiếc chăn dày, y hệt một chú sâu, chỉ lộ ra một mái đầu được nhuộm màu đỏ rực, bù xù rối loạn.
Dường như chiếc điện thoại được để trên bàn kia không muốn để người nọ yên tĩnh nên vẫn kiên trì mà rung từng chập, từng chập.
- Thật ồn!
Người trên giường lẩm nhẩm vài từ khó chịu, tung chăn bật dậy, lộ ra thân hình thon dài cân đối, trắng ngần không nhiễm chút bụi trần. Người nọ cau mày, liếc đôi mắt đen như hắc diệu thạch tới chỗ nguyên nhân khiến mình bực tức, khẽ mắng một câu rồi lõa thể đi tới đó, thô bạo cầm chiếc điện thoại màu trắng trên bàn lên, không kiên nhẫn nói:
- Có việc mau nói, không việc mau phắn!
Từ bên kia vang lên tiếng tru tréo đáng thương:
- Tiểu Huân a... sao em có thể đối với anh mình như vậy a... anh thật là đáng thương...
- Câm miệng! - Hiển Huân không kiên nhẫn gầm lên: - Anh không xem đồng hồ trước khi dựng đầu em dậy à?
- Á... anh quên mất! - Người kia hối lỗi nói.
- Anh lại có việc gì?
Nghe em trai hỏi, người kia lại đau khổ kể:
- Tiểu Huân à, anh thật là đáng thương... oa oa...
-Haìz... đừng có rống nữa, mau nói cho xong để em còn đi ngủ! - Hiển Huân xoa xoa thái dương đang đau buốt của y, y vừa về đến nhà sau khi chụp một đóng ảnh đến 1h sáng, mới đặt lưng xuống ngủ chừng hai tiếng đã bị tên anh trai đáng ghét dựng dậy mà chưa biết lý do là gì.
- Tiểu Huân à, anh sắp chết rồi! - Bên kia thúc thích nói.
- Còn bao lâu? - Thờ ơ hỏi.
- Ba tháng...
- Khi nào anh chết e sẽ về thắp nhang! Giờ thì phắn ngay với câu chuyện viễn tưởng của anh cho em ngủ! - Hiển Huân tức giận mắng rồi dập máy, không thèm nghe tiếng gọi như heo bị giết của anh trai, sau đó giống như không có việc gì đi đến bên giường rồi đổ ập xuống, ngủ như chết...
Bạch gia có duy nhất hai đứa con trai, lại còn là anh em sinh đôi. Người anh tên Bạch Hiển Hạo, một đứa có tính cách dương quang sáng lạng, yếu đuối và chuyên suy nghĩ viễn vong. Vì vậy không khó hiểu tại sao Bạch Hiển Huân, em trai cậu lại không tin cậu đang nói thật. Bạch Hiển Huân lại ngược với anh trai hoàn toàn về tính cách, tuy không đến nỗi xa cách vạn dặm nhưng lại vô cùng thơ ơ với mọi thứ xung quanh, chỉ có những việc y hứng thú hay những việc liên quan đến người thân, cụ thể là tên anh trai trời đánh kia mới có thể khiến y bớt lãnh đạm một chút. Bạch Hiển Huân đôi khi nhìn trời tự hỏi, tại sao tên kia lại sinh ra trước y mười phút mà không phải y sinh trước tên kia mười phút, để bây giờ không cần phải nhẫn nhịn những câu nói ngu ngốc của anh trai mà không thể ngay lập tức tẩn ngay cho hắn một cú vào bụng hay vào cái bản mặt đẹp trai giống y hệt mình kia.
-Đừng vui mừng quá sớm! Anh mà không sống sót, em sẽ đem anh cho chuột đấy, liệu hồn! Giờ mau đi nấu cơm, em đói rồi!
Hiển Huân không lưu tình đá Hiển Hạo vào bếp, bản thân thì ngồi suy nghĩ đối sách vừa có thể giả làm anh trai vừa có thể chăm sóc anh trai khi anh phẫu thuật.
----------oOo----------
Tối đó hai anh em họ đã có một bữa cơm vô cùng vui vẻ, Hiển Huân ăn rất nhiều, đối với y mà nói đồ ăn anh trai nấu cứ như là thiên đường. Mặc dù sống ở nước ngoài rất nhiều năm nhưng y vẫn không các nào thích ứng được với hương vị các món ăn ở đó, nhưng vì sống nên cứ phải ăn, nên mỗi lần có dịp ở cùng anh trai, y đều bắt anh xuống bếp nấu thật nhiều đồ ăn để chiêu đãi cái dạ dày không đáy của mình, mỹ mãn mà thưởng thức.
Ăn cơm xong, hai anh em lại chụm lại với nhau trò chuyện. Hiển Hạo kể rất nhiều chuyện về Lăng Diệp Thần, người mà y chưa từng gặp mặt ở ngoài. Nghe về tính cách, thói quen, cũng như sở thích của người mà anh trai yêu, Hiển Huân cũng cảm thấy tò mò và hứng thú. Một người khá là lạnh lùng như anh ta sao có thể chấm anh trai ngốc nghếch của y được nhỉ? Nhưng không sao, sắp tới y có rất nhiều thời gian tìm hiểu. Hai người trò chuyện đến khuya rồi ôm nhau ngủ lúc nào không biết.
Hôm sau việc đầu tiên Hiển Hạo làm là dắt em trai đi nhuộm lại tóc. Với cái đầu đỏ chót nổi bần bật kia cho dù có giả thế nào cũng không giống cậu được. Hiển Huân mặc dù nhăn nhó nhưng vẫn đồng ý theo anh trai đến một salon quen thuộc, dưới ánh mắt tò mò và sáng như sao của nhân viên cửa hiệu, đem đầu mình biến trở về màu đen. Hiển Hạo vừa lòng gật đầu, nhưng sau đó lại phiền muộn.
-Sao em lại cao hơn anh những 5 cm? Sao em lại trắng hơn anh hả?
-Tại anh lùn! Tại anh đen! – Hiển Huân không lưu tình đốp lại, Hiển Hạo liền chui vào góc tường vẽ nấm.
Hiển Huân nhìn trời thở dài, chiều cao thì y chịu nhưng làn da có thể cứu chữa đôi chút. Y bèn túm anh trai đang tự kỷ trong góc, đề nghị:
-Mai mình đi biển đi!
-Đi làm gì?
-Phơi cho đen bớt! – Hiển Huân trừng mắt nói.
-Ý kiến hay! Hắc hắc! – Hiển Hạo liền sáng mắt cười.
Hai người vui vẻ đi ra trong ánh mắt sáng như đèn pha của nhân viên cửa hiệu, hóa ra vị khách quen đẹp trai sáng lạng của tiệm lại có một người anh em sinh đôi đẹp trai y chang, thật mà chói mù mắt họ a...
----------oOo----------
Nhưng rất không may là dự định đi biển của hai anh em Bạch gia vô tình bị hủy bởi một cú điện thoại của Lăng Diệp Thần, anh bảo công ty anh có một bữa tiệc, muốn Hiển Hạo cùng đến với anh. Hiển Hạo chưa bao giờ từ chối những bữa tiệc như vậy nên đồng ý là tất nhiên. Nhưng rất không may nữa là đêm hôm đó bệnh của Hiển Hạo bỗng chuyển xấu, cậu được Hiển Huân đưa vào viện cấp cứu nên bữa tiệc hôm sau tất nhiên không thể dự được.
Hiển Huân đành bảo anh ở lại nghỉ ngơi cho thật tốt, phẫu thuật sẽ sớm được chuẩn bị, bữa tiệc y sẽ đi thay. Mặc dù Hiển Hạo lo lắng nhưng vẫn phải gật đầu, để em trai tùy cơ ứng biến. Cậu có muốn đi cũng lực bất tòng tâm, còn khiến em trai lo lắng thêm.
Vì thế, Hiển Huân được người của Lăng Diệp Thần tới đón, trong tâm trạng lo lắng bồn chồn đi đến bữa tiệc ở công ty anh, gặp người mà anh trai yêu thương tha thiết.