Lạc
Chương 6 : Rời đi
Ngày đăng: 16:07 18/04/20
Mấy ngày sau đó, Hiển Huân mỗi ngày đều tất bật đi đi về về giữa nhà và bệnh viện. Anh trai y đã tỉnh và đang phục hồi rất tốt, điều ấy khiến y vui mừng cũng tạm quên đi những rắm rối vẫn luôn tồn tại trong lòng.
Hiển Huân từng nghĩ, cứ đợi anh trai hoàn toàn khỏe mạnh, y lại trở về nơi mà y vẫn sống, còn sự việc "vượt rào" hôm ấy cứ coi như là một sai lầm và quên đi.
Y vẫn chưa gặp lại Lăng Diệp Thần kể từ tối ngày hôm đó, y cũng chẳng dám gọi điện hỏi thăm vì y sợ hãi. Vì vậy cứ thế họ không gặp nhau đã được ba ngày, còn người đàn ông vô tình để lại áo khoác cho y, y cũng chẳng nhận được tin tức. Sâu trong tâm Hiển Huân, có lẽ y biết chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
-Tiểu Huân, tối nay em không cần đến chăm sóc anh! Có y tá là được rồi, trông em gầy đi nhiều quá!
-Em không sao! Dù sao chỉ thêm một tuần nữa là anh xuất viện mà!
Hiển Hạo chăm chú nhìn Hiển Huân:
-Em có tâm sự!
Không phải hỏi mà là chắc chắn, bởi chính bọn họ là anh em sinh đôi.
-Em thì có tâm sự gì!
-Dạo này anh không nghe em nhắc đến tên "mặt ngựa" mà em vẫn ghét nữa!
Hiển Huân sửng sốt một chút rồi cười khan, anh đừng quá nhạy cảm thế được không?
-Sao thế? Diệp Thần ăn hiếp em à?
-Không có!
-Đã mấy ngày rồi em không liên lạc với Thần?
-Chắc là ba ngày! Mà anh đã khá hơn rồi, cũng nên gọi điện cho anh ta thông báo tình hình đi! Em sắp phải về Mỹ rồi...
Hiển Hạo nhìn em trai thêm một lát rồi nói:
-Có chuyện gì có thể nói với anh, đừng giấu trong lòng, biết chưa?
-Em biết mà! Thôi em về đây, tối lại đến!
-Tối không cần đến, ở nhà ngủ một giấc đi! Trông em cứ như ma ý!
Hiển Huân không có ý kiến, lấy áo khoác rồi về. Y vừa đi khuất thì một người khác đã xuất hiện bên ngoài cánh cửa, chẳng thèm lên tiếng đã đẩy cửa bước vào, ánh mắt nóng rực chú mục vào người đang trợn mắt há mồm trên giường, giọng nói trầm thấp vang lên:
-Bạch Hiển Hạo, em to gan thật đấy!
~•~~~~~~~~•~
Bạch Hiển Huân thả bộ bước vô định trên đường, y không có ý định về nhà vì sẽ nghĩ ngợi vẫn vơ. Trong lòng y rất loạn, chẳng biết cảm xúc mình dành cho Lăng Diệp Thần nên là thế nào. Một người là anh trai y, một người là người anh trai yêu nhưng lại phát sinh quan hệ với mình... dù đứng ở đâu, y cũng cảm thấy thật khó xử. Chưa nói đến cảm giác bất định dạo gần đây y hay cảm thấy khi nghĩ đến người đàn ông kia...
-Khó ăn...
Anh bật cười, túm lấy hai chân y tách ra, chen vào giữa. Ánh mắt nóng rực nhìn vào bí huyệt vẫn được che giấu, trong lòng nhộn nhạo xúc động được đi vào bên trong ấy. Hiển Huân run khẽ, mặt chợt đỏ lên, rất muốn khép chân lại nhưng không được, đành lí nhí:
-Đừng... đừng nhìn!
-Đẹp lắm! – Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, cho y một nụ cười nhẹ.
-Ân... đừng chạm...
Diệp Phàm hít sâu, lấy tuýp bôi trơn bên cạnh đổ ra một ít, nhẹ nhàng xoa bên ngoài nụ hoa hồng nhạt kia rồi mới cẩn thận đâm vào. Cảm xúc lạnh lẽo khiến Hiển Huân rùng mình một cái, sau đó là khó chịu cứng ngắt cả người, thở hổn hển nhìn Diệp Phàm cầu cứu.
-Đau? – anh lo lắng hỏi.
Hiển Huân lắc đầu:
-Lạnh...
-Rán nhịn một chút! – Anh hôn lên đùi trong của y, trấn an.
Hiển Huân đỏ mặt, hít sâu, cố gắng thả lỏng...
Diệp Phàm cũng đầu đầy mồ hôi cố gắng khuếch trương thật tốt cho y, mặc dù anh rất muốn ngay lập tức đi vào nhưng vì rất thương y nên rán nhịn, làm công tác chuẩn bị thật tốt. Đến khi Hiển Huân có thể tiếp nhận bốn ngón tay, cả hai người đều thấm ướt một tầng mồ hôi.
-Ân... được rồi...
-Ừm... - Anh rút tay ra, lấy một chiếc gối chèn bên dưới y, dưới ánh mắt có chút sợ hãi lẫn mong chờ của Hiển Huân, nâng lên dục vọng đã sớm không nhịn được nữa của mình, đâm vào nơi mềm mại kia.
-A... - Hiển Huân bấu chặt lấy tay anh, mặc dù đã chuẩn bị tốt nhưng cảm giác sợ hãi vẫn khiến toàn thân y cứng ngắt.
Diệp Phàm không dừng lại mà đẩy vào một lần đến tận gốc mới nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống xương quai xanh tinh mỹ của người bên dưới, hòa cùng vẻ mặt có chút ửng hồng ấy khiến Hiển Huân càng thêm gợi cảm.
-Xong rồi! – Anh cắn nhẹ lên đùi y, sau đó nhẹ nhàng luật động ra vào.
-A... đừng động... Hiển Huân hoảng sợ.
Anh chỉ nhìn y không nói, bên dưới vẫn đều đều luật động. Hiển Huân có chút hoảng hốt lại rất nhanh bị khoái cảm đánh bay đi. Sự ấm áp bao lấy anh khiến Diệp Phàm chỉ muốn ở bên trong mãi, cảm nhận được sự níu kéo bất đắc dĩ mỗi khi anh ra vào khiến anh càng thêm điên cuồng chiếm lấy y. Hiển Huân rất nhanh đã bị anh làm cho liên tục thở dốc, liên tục rên rỉ, van xin dừng lại...
Không biết lăn qua lăn lại bao lâu, Hiển Huân cảm thấy còn làm nữa mình sẽ chết mất, Diệp Phàm mới tốt bụng tăng tốc chạy nước rút lần cuối, đem tất cả những tinh hoa còn lại của mình giải phóng trong thân thể y. Hiển Huân thở dốc, trong lòng cảm thán: " May quá chưa chết!".
Diệp Phàm thấy vẻ mặt sung sướng vì anh dừng lại của y, rất muốn làm tiếp nhưng thấy y đã mơ màng ngủ nên đành buông tha. Anh không biết y đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy bối rối, y không có can đảm nói cho anh biết y không phải "Bạch Hiển Hạo", y cũng rất sợ tình cảm hèn mọn của mình dành cho anh sẽ phơi bày ra ánh sáng...
Một đêm ấm áp vậy cứ trôi qua, hôm sau khi Hiển Huân thức dậy anh đã không còn bên cạnh. Y đang yên lành trong nhà của mình, hình như lúc anh đi y có mơ màng nghe anh nói gì đấy nhưng y hoàn toàn không nhớ rõ. Hai ngày nữa y sẽ về Mỹ, sẽ vĩnh biệt tình yêu hoang đường này, trả lại anh toàn vẹn cho người mà anh vốn thuộc về...