Lạc
Chương 8 : Khi ta gặp nhau (end)
Ngày đăng: 16:07 18/04/20
8 tháng sau – New York, Mỹ.
Bạch Hiển Huân vẫn đang bận rộn trong studio của mình với hoạt động chụp ảnh cho siêu sao. Tám tháng đã trôi qua, cuộc sống của y không có gì thay đổi nhiều ngoài việc bận tối mắt tối mũi. Công việc dồn đống lúc trước lúc này đều được đem ra xử lý nên có thể nói, Hiển Huân dù có muốn nghĩ ngợi cũng chẳng lấy đâu ra thời gian.
-Quay sang phải một chút.... – "Tách, tách" – Được rồi! Đi thay áo đi!
-Racheal, uống miếng nước đi! – Cậu trợ lý mang nước lại.
-Cám ơn!
-À, một lát em sẽ ghé qua công ty Blue Star trước khi về, anh có muốn em đem bộ sưu tập thu đông mà họ yêu cầu qua trước không?
-Vậy được! Em nhắn với họ giúp tôi, cuộc hẹn hai giờ ngày mai hủy bỏ, tôi sẽ liên lạc sau, tôi có việc nên không đến được!
-Vâng ạ!
Hiển Huân gật đầu đưa lại chai nước khoáng cho trợ lý, chuẩn bị chụp ảnh tiếp.
Công việc của Bạch Hiển Huân nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp, nhưng với một người yêu thích nhiếp ảnh như y thì có phức tạp đến đâu cũng có thể hóa nó thành đơn giản. Không phải cái tên Racheal Bạch có thể nổi tiếng chỉ dựa vào vận may mà trong đó còn bao gồm biết bao mồ hôi nước mắt của y khi mới vào nghề. Thường thì mọi người chỉ biết đến cái tên đó mà rất ít người biết Racheal Bạch chỉ là một thanh niên 24 tuổi, cái tuổi khá trẻ với hầu hết những người mới lập nghiệp.
Vậy là tiếp tục vần vũ với mấy giờ sau đó, buổi làm việc của Hiển Huân cũng kết thúc. Sau khi tiễn hết mọi người ra về, y mới ngả lưng ra chiếc ghế xoay yêu thích của mình ở studio, xem lại thành quả của cả ngày. Đây cũng là một trong những giờ phút y thích nhất, được xem lại từng tấm ảnh mình đã chụp, nhìn cái thần thái mà người mẫu thể hiện trên bức ảnh, để cảm nhận một thứ gọi là "thỏa mãn".
Ánh mắt y lơ đãng nhìn qua cuốn tạp chí doanh nhân mà ai đó để quên rồi cứ thế bất động nơi đó. Trên bìa là gương mặt một người đàn ông điển trai, vô cùng anh tuấn với đôi mắt xám, một gương mặt mà đã mấy tháng nay y vẫn thường mơ thấy – Lăng Diệp Thần. Bạch Hiển Huân rất ghét mình của lúc này, biết là không thể nào đến được với tình cảm đó nhưng bản thân chưa bao giờ hết mong chờ. Y cứ ngồi lặng yên nhìn cuốn tạp chí hồi lâu, đến khi nghe tiếng chuông điện thoại in ỏi mãi mới hoảng hốt giật mình.
-Tiểu Huân, sao lâu như vậy em mới bắt máy? – Giọng Hiển Hạo bất mãn vang lên.
-À... em... em ngủ quên! – Y bối rối nói dối, chẳng thể nói vì y nhìn ảnh của người yêu anh trai mà ngẩn người, Hiển Hạo sẽ giết y mất.
-Em thật là... Này, anh và Thần cãi nhau! Em có thể cho anh sang bên đấy lánh mặt vài hôm không?
-Lại cãi nhau à? Anh muốn sang cứ sang, hỏi em làm gì, chẳng lẽ em đuổi thì anh sẽ đi sao? – Hiển Huân bật cười hỏi ngược lại.
-Tiểu Huân thương anh nhất nên sẽ không đuổi đâu! Vậy vài hôm nữa anh sang!
-Ừ, tới nhớ báo cho em biết, em đi đón! Với cái tật mù đường của anh, em nghi ngờ việc anh có thể tìm đến tận nhà!
-Hắc hắc...
Hai anh em tâm sự thêm một lát rồi cúp máy. Ánh mắt Hiển Huân lơ đãng đảo qua gương mặt ai đó lần nữa rồi thở dài, lấy túi chuẩn bị về nhà. Hôm nay là một ngày mệt mỏi với y, cho nên y không muốn phải nghĩ ngợi thêm điều gì khác nữa...
Anh quốc - Tổng cục quân sự quốc gia.
Một người đàn ông tuấn tú đang đứng trước màn hình tinh thể lỏng cực lớn, chăm chú quan sát các thay đổi của số liệu, vẻ lạnh lùng nghiêm túc càng khiến anh thêm nổi bật.
- Thiếu tá, công văn đã được duyệt! Cấp trên rất vừa lòng với kế hoạch lần này nên đã đáp ứng yêu cầu nghỉ phép của anh. - Cậu cấp dưới của anh lên tiếng chúc mừng.
- Mấy lão già đó không vắt khô sức lực của tôi, tôi đã cảm tạ rồi! Ngày mai mọi chuyện ở đây giao lại cho cậu. Cố gắng thể hiện, đợt xét duyệt lên cấp tiếp theo phải xem năng lực của cậu rồi!
Hiển Huân ngẩng ra nhìn anh trai:
-Anh không có gì muốn hỏi à? Về việc tại sao em quen anh ấy...
-Anh biết rồi!
-Anh biết? Biết khi nào?
Nói đến đây Hiển Hạo liền chột dạ, cười khan nhìn em trai. Diệp Phàm đúng lúc giải thích:
-Lúc cậu ta còn nằm viện, Diệp Thần đã đến thăm và chăm sóc, mọi chuyện đã được giải thích lúc đó!
-Anh! Vậy mà đến giờ anh chưa từng nói với em!
-Tiểu Huân, anh xin lỗi mà! – Hiển Hạo đuối lí.
-Em đừng trách cậu ta, là anh bảo Diệp Thần kêu anh trai em giữ kín, anh muốn tự mình giải thích với em!
-Là vậy đó! Tiểu Huân à, đừng giận anh nha, anh không cố ý giấu em đâu!
Hiển Huân nhìn anh trai vẻ mặt hối lỗi với mình, rất nhanh xiu lòng.
-Được rồi, em tha thứ cho anh!
-Tiểu Huân, em là tốt nhất trên đời!
-Mọi chuyện đã giải thích rõ ràng, bây giờ cũng tối rồi, nên đi ăn gì đó!
Hiển Hạo hoan hô, kéo em trai:
-Chúng ta ra ngoài ăn đi, để hối lỗi, anh sẽ khao!
Kết quả ba người đi ra cửa đã thấy Lăng Diệp Thần đi như bay lại, Bạch Hiển Hạo chưa kịp trốn đã bị hắn vác lên vai, cười cười nhìn anh trai:
-Chúc mừng anh đắc thủ! Em có việc riêng với người này, hai người ăn thong thả nhé!
Nói xong liền mang người đi mất trong tiếng kêu la mất hồn của Bạch Hiển Hạo. Diệp Phàm lắc đầu nhìn theo, Hiển Huân cũng cúi gằm đầu không dám lên tiếng – thật là mất mặt quá thể mà!
-Anh thấy chúng ta tự ăn ở nhà thì tốt hơn!
-Em cũng nghĩ vậy!
Hai người nhìn nhau bật cười. Cuộc sống luôn có những khó khăn mà chẳng ai đoán được, chỉ cần hai tâm hồn tin tưởng lẫn nhau, yêu thương sẽ được tìm về...
~Hoàn~