Lại Một Mùa Hoa
Chương 1 : "Dạ tướng công"
Ngày đăng: 00:00 22/04/20
Phi vũ.
Tí tách, tí tách bên hiên.
Mỹ nhân ngồi trong phòng luyện chữ đến xuất thần, mi thanh mày tú, môi cánh đào hơi nhợt, da trắng như tuyết, tóc đen tựa mun, thanh y mềm mại thanh nhã, diễm mỹ tuyệt tục, khiến người ta vừa nhìn liền sinh hảo cảm.
Bên nghiên mực đè lại một xấp giấy, không rõ viết gì chỉ thấy tờ trên cùng viết duy nhất chỉ một dòng chữ "Dạ tướng công".
Trên bàn, thiếu phụ vẫn chăm chú nắn nón từng nét, dòng chữ lại dần hiện lên "Dạ tướng công".
Từng nét chữ mềm mại, tỉ mỉ như được người dồn hết tâm tư mà viết thành toát ra sự nhung nhớ, trân trọng tràn ngập.
Nàng, đang mong chờ tướng công của mình thắng trận khải hoàn trở về.
Mỗi lần trời mưa nàng đều nhớ tướng công.
Mỗi lần nhớ, nàng lại ngồi viết tên tướng công.
"Dạ tướng công".
Sa trường ngày nóng đêm lạnh, không biết giờ khắc này có mưa như ở gia phụ?
Chàng ra trận áo có đủ ấm, giáp có đủ giày, binh khí có đủ sắc?
Nơi chiến trường gió cát có vương mắt chàng? Máu tanh có vấy giáp chàng?
Như vậy chàng có chán ghét?
Chàng chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, gặp thời loạn cũng phải nhập binh ngũ!
Năm ấy, nàng vì ái mộ tài thư pháp của chàng mà theo chàng nâng khăn sửa túi. Cuộc sống nhàn hạ, ấm cúng, vui vẻ nào có kéo dài được lâu...
Nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất. Trước vì quốc, sau vì gia, già vì tử, nào có thấy ai nhắc tới thê? Khi đi chàng bế tiểu bảo bối âu yếm cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn nàng hứa hẹn "Đợi ta trở về". Nhưng như vậy với nàng là đủ. Chàng chưa bao giờ thất hứa.
Khi cầu hôn chàng hứa cho nàng cuộc sống hạnh phúc, cả đời chỉ lấy một mình nàng, cho đến nay chàng vẫn chỉ có nàng, chưa hề nạp thiếp hay trăng hoa.
Lúc nàng mang thai chàng nói là trai hay gái đều sẽ yêu thương hết mực, đến nay chàng với tiểu bảo bối vẫn luôn là người cha tốt nhất.
Khi nàng ốm bệnh có nói đùa muốn mỗi ngày đều được ăn cháo chàng nấu, từ đó mỗi sáng chàng đều thức sớm nấu cháo cho nàng.
Nam nhân tốt như chàng, nàng sao lại không yêu thương.
Thiếu phụ gác bút, nhìn ra trước hiên, mưa đã hai ngày, tiểu bảo bối không ra ngoài chơi cũng nhớ cha khóc đến thương tâm.
Nàng ghét ngày mưa.
Lúc trước, gặp chàng là vào ngày mưa.
Ngày nàng và chàng thành thân, trời đổ mưa.
Sau đó, ngày tiểu bảo bối ra đời cũng mưa.
Nàng đã từng yêu những ngày mưa. Thế nhưng giờ nó lại khiến nàng nhớ chàng, nhớ đến ngày chàng tòng quân, một ngày mưa ròng rã. Cho nên, nàng ghét ngày mưa.
Cả đời chàng đèn sách cũng vô công, cuối cùng lại phải hiến thân vào sa trường đẫm máu. Nghĩ đến nàng lại khó kìm mà rơi lệ.
Không cầu chàng mũ quan, kiệu lớn, chỉ cầu chàng bình an trở về.
"Vậy, chàng mau ngủ đi, đã sớm mệt rồi."
"..."
"Nương tử."
"Sao vậy tướng công?"
"Lâu lắm ta chưa ăn cháo tự tay mình nấu, nàng chắc cũng nhớ."
"Không nhớ".
"Nhưng ta nhớ."
"Được rồi, vậy mai tướng công nấu cháo cho thiếp được không?"
"Ừ, mai ta lại nấu chào cho nàng. Được rồi, nghỉ đi."
Căn phòng nhỏ nhanh chóng trở lên yên tĩnh, chỉ nghe hai nhịp thở đều hoà quyện.
Những ngày đầu xuân, mưa phùn vừa dứt, lê hoa đã nở trắng xoá cả khoảng sân. Chàng ngồi dưới gốc lê hoạ bút, nàng bên cạnh cùng tiểu bảo bối mơ màng nhắm mắt.
Chàng gác bút, trong tranh là một mỹ nữ thanh y thoát tục, dáng liễu thướt tha, mi mục như hoạ đang say giấc dưới gốc lê hoa, trên suối tóc lác đác vài cánh hoa trắng, môi anh đào thấp thoáng tiếu dung ấm áp. Cảnh tưởng thanh bình đến kỳ lạ. Chàng khẽ cười, cúi người nhặt vài cánh hoa lên phủ đầy người nàng rồi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh. Thời gian cứ kéo dài như vậy thì thật tốt.
"Tướng công!". Nàng giật mình mở mắt, nhìn người nằm bên mỉm cười, theo thói quen cất tiếng gọi.
"Ta làm nương tử tỉnh rồi". Chàng cũng cười.
"Tướng công, thiếp muốn ăn cháo".
"Nga, vậy ta đi nấu cháo cho nương tử".
"Ừ. Tướng công cẩn thận chút nha!".
Nàng nhìn bóng dáng tướng công đã khuất sau cổng nhỏ, nụ cười hạnh phúc nhạt dần, tâm lại bắt đầu co rút, cảm giác huyết nóng cuồn cuộn trực phun trào. Nàng ôm lấy ngực gượng người ngồi dậy, tay nhấc bút lông nắn nót đề lên góc bức tranh tướng công vừa hoạ: "Nương tử, Dạ tướng công". Cất bút, lại nhấc ra tập giấy nàng luyện chữ lúc trước ngắm nhìn, chín trăm chín mươi chín tờ chỉ có một nội dung duy nhất "Dạ tướng công". Khoé môi lại hiện tiếu dung xinh đẹp, nàng âu yếm đưa tay về sau vuốt ve tiểu bảo bối, nhớ lại chuyện xưa lòng cũng thấy ấm áp, cơn đau như tan biến.
Kiếp này được gặp chàng, được yêu chàng, được cùng chàng xây dựng tổ ấm, cùng chàng yêu thương con nhỏ... với nàng đã quá mãn nguyện. Nàng tự hào, nàng hãnh diện, nàng hạnh phúc, tướng công nàng là nam nhân tuyệt nhất thế gian, trước giỏi việc nước, sau chu việc nhà. Tướng công yêu thương nàng như vậy, chung tình với nàng như vậy, nữ nhân mấy ai được may mắn như nàng?
Mi mắt cứ nặng trĩu, nàng gục người trên bàn nở nụ cười hạnh phúc, dòng huyết theo khoé miệng chảy xuống nền giấy trắng, nhuốm đỏ cả dòng chữ "Dạ tướng công", nàng vừa viết xong. Vừa đủ một nghìn tờ, mong chàng sống tốt bên tiểu bảo bối...
"Tướng công, thiếp không ăn được cháo chàng làm nữa rồi...".
Trời, lại bắt đầu mưa phùn lớn.
Trong mưa, tiểu hài tử khóc gào gọi nương.
Trong mưa, vị tướng trẻ ôm mỹ nhân vào lòng âu yếm, đau lòng rơi lệ.
Trong mưa, giấy trắng bay loạn, rải đầy trên đất, mỗi tờ đều chỉ ghi "Dạ tướng công".
Hoa lê bị mưa gió lung lay, cánh hoa trắng xoá rũ rụng, tang thương...
Mùa xuân năm ấy, người ta thấy trên núi có rừng hoa lê, dưới gốc lê to nhất có một bia mộ, trên bia đá khắc chữ: "Nương tử Dạ tướng công thương nhớ".
Nghe nói, rừng hoa lê đó đều là tự tay một vị tướng quân tài giỏi năm xưa chăm sóc, không thừa, không thiếu, vừa đủ một nghìn gốc hoa...