Lại Một Mùa Hoa
Chương 4 :
Ngày đăng: 00:00 22/04/20
Lạc Xuyên ngẩn người nhìn Quân Vũ đang luyện viết, ở với tên ngốc này lâu ngày, ngoài nhìn hắn nàng cũng chỉ biết ngẩn người. Quả thực lúc hắn ngồi ngay ngắn, nhập tâm luyện chữ không giống kẻ ngốc chút nào, thực sự rất soái, rất hoàn mỹ. Mấy ngày nay nàng bệnh hắn luôn bồi nàng ăn uống, đi dạo, chiều đến cũng tự động ngồi học không nhọc nàng chăm sóc. Thỉnh thoảng, hắn còn biết lấy đồ ăn vặt, trà ấm cho nàng uống, nàng có cảm giác mình thực sự thành tiểu oa nhi rồi.
- Nương tử, nương tử rất yêu thích vi phu?
Hắn bất ngờ ngẩng đầu nhìn nàng toe toét cười, khuôn mặt lộ rõ sự tự hào!
Nàng giật mình ngoảnh mặt ra nhìn trời.
Hắn tự hào cái gì chứ?!!
- Nga, nương tử không nói gì tức là rất yêu vi phu rồi...
- Ngươi biết tự luyến từ khi nào vậy?
Tức thì, nàng bất đắc dĩ quay lại, chau mày hỏi hắn. Quân Vũ chu chu cái miệng, cất giấy bút chạy lại chỗ nàng, vẻ mặt biến hoá từ tươi rói sang khẩn cầu:
- Nương tử không yêu vi phu sao?
Đột nhiên, khoé miệng hơi nhếch lên, nàng tà ý cười, ghé sát vào tai hắn thì thầm:
- Cái này... còn chưa biết!
Ngắt câu, liền đứng lên rời đi, chỉ thấy hắn ngây ngốc ở đó hồi lâu mới lại bật dậy chạy với theo nàng:
- Nương tử, nương tử...
- Vi phu không hiểu a, nương tử rốt cuộc có yêu vi phu hay là không nha...
- Nương tử...
Lạc Xuyên trong lòng thích ý, tiếu dung phảng phất ẩn hiện, nhớ lại khuôn mặt ửng hồng của hắn vừa rồi đúng là... rất ngốc nha!!
Thoáng cái lại đến bữa tối, hắn ngồi ngay cạnh nàng tích cực phát huy vai trò của tướng công chăm sóc thê tử bị đau ốm. Bởi vì tay trái bị thương không thể cử động, nàng đành để hắn bón cơm cho mình. Nàng thích gì hắn liền gắp tới cho nàng, Lạc Xuyên hoàn toàn thành đứa trẻ để Quân Vũ bồi dưỡng. Cũng vì chuyện này mà phu nhân tướng quân thường xuyên đến thăm nàng. Ban đầu nàng ta còn cảm động nàng hi sinh che chở cho Quân Vũ, nhưng mấy ngày nay, thấy nhi tử tâm can từ nhỏ luôn được chiều chuộng của mình phải chăm sóc người khác nàng ta bắt đầu không vừa mắt.
Quân Vũ đang tỉ mỉ bóc vỏ tôm cho vào bát nàng thì mẫu thân hắn đột nhiên bước vào, nàng ta nhướn mi nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra. Lạc Xuyên nuốt vội miếng cơm đứng dậy chào hỏi, Quân Vũ thì kinh ngạc hô lên một tiếng "Mẫu thân" rồi lại tiếp tục công việc đang dở, bóc tôm. Lạc Xuyên trừng mắt nhìn hắn, tên ngốc này, chăm chỉ tới mức bỏ qua cả nương của hắn rồi.
Phu nhân tướng quân hơi nhíu mi, cũng không nhắc hắn, quay sang đặt một lọ nhỏ vào tay nàng, từ tốn nói:
- Uyển Điệp, tay con đã đỡ hơn chưa, ta mang cao đặc chế đến cho con, mỗi ngày bôi vào sẽ chóng lành.
- Vũ nhi vụng về không hiểu chuyện làm sao có thể chăm sóc cho người khác được. Uyển Điệp, con đừng để nó làm bậy.
Uyển Điệp là tên thật của thân thế này, hơi ngước về phía Quân Vũ thấy hắn vẫn chăm chú bóc vỏ tôm, nàng cười khẽ, nhỏ giọng vâng dạ nhận lấy lọ cao, không nói gì thêm. Nàng thực ghen tỵ với Quân Vũ, mẫu thân hắn hảo yêu thương hắn nha, nàng ta ra vẻ như quan tâm nàng nhưng thực chất là nhắc nhở nàng không được để hắn vất vả. Aiz, có phải nàng ép hắn đâu!!
- Mẫu thân, đây là nương tử của ta, ta đương nhiên phải chăm sóc rồi.
Quân Vũ đột nhiên lại nên tiếng, chững chạc nói, giọng điệu thay nàng bất bình!
Nàng mở lớn đồng tử nhìn hắn, rõ ràng hắn vẫn nghe, tại sao lại không phát hiện mẫu thân hắn gọi sai tên nàng?
À, phải rồi hắn ngốc!
Tên ngốc này hôm nay còn biết bênh nàng?! Lạc Xuyên âm thầm cười, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.
- Hảo, Vũ nhi của mẫu thân đã lớn rồi. Vậy ta không phiền hai con nữa, cơm canh cũng nguội rồi, mau dùng rồi nghỉ sớm đi.
Phu nhân tướng quân phất tay áo rời đi, trên mặt vẫn là không mấy vui vẻ. Ngược lại, ngốc tử kia vô cùng đắc ý quay ra thành thật nói với nàng:
- Nương tử, vi phu sẽ bảo vệ nàng!
Nàng gật đầu: "Ta tin ngươi!".
Bữa cơm lại tiếp tục, Quân Vũ đợi nàng dùng cơm xong mới ăn.
Cơm canh cũng đã nguội lạnh, hắn lại ăn đến vui vẻ, vô cùng ngon miệng.
Có lẽ nàng bị vướng bụi trong mắt rồi, cho nên khoé mắt đột nhiên cay cay lại ẩm ướt...
"Ngốc tử..."
- Nương tử nàng đang nói ta ngốc sao?
Lạc Xuyên giật mình, chợt nhận ra nãy giờ bản thân thất thần Quân Vũ đã ăn xong lúc nào, bát đũa cũng mang đi rồi, hắn còn đang ngồi rất chăm chú nhìn mình. Nàng quay mặt qua chỗ khác, vội phủ nhận:
- Ta không có!
Vừa rồi nàng có vô ý nói thành lời sao?
Nàng cùng hắn ngồi dưới gốc cây hồi lâu mới cáo biệt chủ trì trở về. Lúc đi còn được tặng vài chùm hoa, Quân Vũ hào hứng nhận lấy, cảm tạ. Trên xe ngựa, hương hoa thơm mát thoang thoảng khiến nàng dễ chịu, quên đi sự rung lắc khó chịu của xe. Quân Vũ ngồi bên lấy ngọn tóc của nàng nghịch ngợm.
Đột nhiên xa phu ngã xuống, ngựa cũng hoảng loạn hí lên, bên ngoài có tiếng gì đó vun vút lao tới cắm vào thành xe, là tên. Nàng kinh hãi nhìn mũi tên xuyên qua lớp vải ở cửa sổ, vụt qua trước mắt. Đầu óc trống rỗng, chuyện gì đang xảy ra? Ám toán? Kẻ nào lại muốn ám toán nàng và ngốc tử này chứ? Đạo tặc? Lúc đi cũng không mang theo gì đáng giá, nàng và hắn có gì để bọn hắn nhìn trúng?
- Đừng sợ.
Giọng nam trầm ổn và từ tính, nàng quay sang kinh ngạc, là hắn?
Quân Vũ ôm gọn nàng phi thân ra ngoài. Gác nghi hoặc sang một bên, nàng lo lắng nhìn phía trước một trời mũi tên đang phi đến, làm sao né hết được?
Hắn đặt nàng phía sau xe ngựa tránh tên, miệng vẫn tươi cười, nhỏ giọng an ủi:
- Đừng chạy ra ngoài, vi phu sẽ bảo vệ nàng.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn lao ra, chỉ nhẹ phất tay áo, những mũi tên như mất đà, rơi lả tả, còn chưa kịp thở phào một đám hắc y nhân từ đâu lại xông ra. Nhiều người như thế, dù có là cao thủ cũng khó thoát. Hắn có thể chống đỡ được không?
Nhưng nàng thực sự xem thường hắn rồi, qua lại vài phút Quân Vũ đã hạ gục hết đám hắc y, một sợi tóc cũng không thay đổi.
Lạc Xuyên thở hắt ra, vuốt vuốt lồng ngực, hắn thấy thế lo lắng quay lại chỗ nàng, chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính...
Trong đám hắc y còn sót một tên gượng người dậy dùng chút sức lực cuối cùng cầm thanh kiếm phi thẳng lồng ngực Quân Vũ. Hắn lại không nhận ra...
Tâm nàng thắt lại, chân nhanh hơn não, Lạc Xuyên phi người, đẩy hắn qua, đầu kiếm vô tâm, vô mắt cứ thế xuyên qua ngực nàng, máu theo lưỡi kiếm tuôn ra nhuốm đỏ y phục vốn là màu vàng nhạt. Nàng không thấy đau, tâm vô cùng thoải mái, khoé môi kẽ cong lên hạnh phúc nhìn hắn:
- Vũ, ngươi không sao... tốt rồi...
- Xuyên... Xuyên nhi... không, Xuyên nhi...
- Nương tử, nàng sao lại ngốc như vậy? Sao lại lao ra? Nương tử...
Hắn điên cuồng gọi nàng, Lạc Xuyên cố gắng mấp máy môi hỏi hắn:
- Vũ... ngươi... không ngốc?
- Không, vi phu ngốc, rất ngốc, nương tử, nàng tuyệt đối không được bỏ vi phu...
- Ngốc tử, ngoan, vô ưu...
Nàng nhắm mắt lại, đã không thể phát ra tiếng nữa rồi... cảm nhận trên da mặt lạnh lẽo có dòng nước ấm nóng chảy qua.
Là lệ của hắn... hay của nàng?
Nàng không muốn quan tâm nữa, nàng mệt rồi, muốn ngủ, mãi.
Hắn thực sự rất ồn ào, nàng mệt như vậy lại cứ lẽo nhẽo không ngừng...
- Nương tử, nàng nói vi phu ngốc sẽ thích, tại sao giờ lại không thương vi phu rồi?
- Nương tử, nàng nói sẽ ở bên vi phu, tại sao lại bỏ mặc vi phu?
- Nương tử, nàng nói vi phu ngốc, tại sao nàng cũng ngốc như vậy?!!
- Nương tử, nàng có thể tỉnh lại trả lời vi phu hay không? Cầu xin nàng...
Nàng trả lời như thế nào đây? Chỉ có thể là do nàng ngốc, ngốc đến mức bị bạn thân hại chết, ngốc đến mức mới để ngốc tử lừa gạt bấy lâu.
Không, hắn đâu có ngốc! Người ngốc từ đầu đến cuối chỉ có nàng.
Nhưng, nàng không hối hận.
" Vũ, nếu được, kiếp sau có thể lại gặp ngươi được chứ...?"
- Nương tử, kiếp sau nhất định vi phu sẽ lại là tướng công nàng... Ngốc tử!
***********
Nghe đồn, sau khi nương tử mất vì bệnh, ngũ công tử ngốc nghếch của phủ tướng quân quy y cửa phật tại Vô Niệm Tự.
Nghe đồn, trong Vô Niệm Tự trồng rất nhiều Vô Ưu Thọ, mỗi cây đều cao lớn, hoa nở quanh năm không tàn lụi.
Người dân mỗi lần đến cúng bái đều choáng ngợp bởi sắc hoa Vô Ưu, nhất thời quên hết thế sự, không sầu không lo, không toan không tính.
Không lâu sau khi chủ trì Vô Niệm Tự mất, người ta tìm thấy một phong thư giấy đã phai màu của người.
Trong thư có đoạn viết: "... Năm xưa vì gia cảnh phức tạp, ta giả ngốc gạt người, đợi thời cơ đến hành sự. Không ngờ lúc ấy gặp nàng, mọi tham vọng, tư tính đều muốn buông bỏ, cùng nàng một đời yên ổn. Chỉ có thể trách ta tạo nghiệt, lại để nàng gánh chịu. Hối hận một đời, lương tâm cắn rứt mới quy y nương nhờ cửa phật, cầu phúc cho nàng siêu thoát độ kiếp. Chỉ mong, kiếp sau có thể cùng nàng làm kẻ ngốc vô ưu vô sầu..."