Lại Một Mùa Hoa

Chương 7 : Nguyệt tư (2)

Ngày đăng: 00:00 22/04/20


Hôm sau, Phủ tướng quân cho xe ngựa sang đón, ta thật sự muốn từ chối, nhưng nghĩ lại ngày hôm qua Bắc Điệp nằm đó yếu ớt như bản thân ở hiện đại ta lại không đành lòng, bứt tâm lên ngựa.



Ta được sắp xếp ở một biệt viện nhỏ "Kiều các" gần ngay thư phòng, đặc biệt hơn trong viện lại có một hồ súng, là hồ súng... Súng tím, loài hoa mà ta yêu thích nhất! Có lẽ là trùng hợp, hạ nhân trong phủ nói Tiêu Thành từ khi về phủ đã cho xây dựng biệt viện này, còn đặc biệt xin thánh thượng ban súng cống phẩm của Hồ quốc về trồng. Súng tím của Hồ quốc vô cùng hiếm lại nở quanh năm khoe sắc, rất khó có được, Thành tướng quân thỉnh thoảng lại một mình đến đây ngắm súng, người bình thường chưa ai được phép tới thế nhưng hắn lại để ta ở nơi này?



Tối hôm ấy bắc Điệp đặc biệt mời ta đến dùng bữa cùng nàng, Tiêu Thành cũng có mặt.



Ta không còn nhớ rõ bữa cơm đó đã nói những gì, khi ta tỉnh lại thì đã gần trưa. Cảm giác toàn thân đau nhức, đặc biệt là vùng hạ thể, ta chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay cứng rắn của nam nhân... Ta quay sang, thanh âm mắc lại cổ họng không thoát ra được. Người bên cạnh thế nhưng là Tiêu Thành!!!



Ta lập tức vén chăn lên nhìn vào... thân thể lòa lỗ phơi bày cùng những vết đỏ, tím khắp nơi...quay sang nhìn nam nhân bên cạnh bán khoả ta muốn không tin cũng không được!



Ta và Tiêu Thành... như thế nào có thể???



- Nàng đồng ý gả cho ta chứ?



Ta giật mình bừng tỉnh. Tiêu Thành đã tỉnh từ lúc nào, hắn cầm chặt tay ta, hơi ấm từ lòng bàn tay như luồng điện nhỏ chạy thẳng tới tâm, rung động. Hắn nhìn ta chắm chú đến thẩn khiết lại có gì đó hoang mang, không còn là ánh mắt lạnh nhạt của ngày thường. Đang bối rối không biết nên làm sao thì ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân, ta lập tức rút tay lại vùng ra mặc vội y phục vào người. Tiêu Thành cũng như vậy, dường như còn muốn nhanh hơn.



Tiếng bước chân dừng lại trước cửa. Giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ truyền tới:



- Tiêu Thành, Thiên Doanh, hai người tỉnh chưa, đã trưa rồi, ta nghĩ các người cũng đói nên đem đồ ăn tới.



Là Bắc Điệp, nàng ta đều biết trước mới không bất ngờ hay nổi giận, ta lập tức nhìn Tiêu Thành, mặt hắn lạnh đi, ánh mắt phức tạp rồi tối nhạt dần, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ như ta. Mọi chuyện đều do nàng tính kế!



Ta bước tới mở cửa, sầm mặt lướt qua người Bắc Điệp chẳng buồn liếc nàng tới một cái, lập tức một mạch trở về gia phủ mặc cho nàng ta yếu ớt phía sau đuổi theo.



Bắc Điệp a, Bắc Điệp a, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm! Ngươi thế nhưng lại tính kế ta cùng nam nhân ngươi yêu thương nhất?



Chẳng phải yêu hắn sao?



Lại muốn đẩy hắn cho ta?



Chẳng phải chấp nhận đẩy hắn cho ta sao?
Hồng trần hoa một kiếp rồi sẽ là hư vô...



Trời lạnh rét tương tư da diết,



núi non nghìn trùng chỉ mình ta nơi này



Hồng nhan ngắn ngủi đẹp tựa trăng rằm



Đèn thanh hoa lung linh (trồi theo dòng nước)



Ngắm sao trời, nhớ người trong mộng



Tình này khó tỏ, lệ chảy vào tim



Đao xanh cỏ, kiếm sắt lạnh



Phiêu bạc giang hồ, lòng thương tâm



Đọan trường sầu, nhìn lược mộc, nhớ cố nhân.



Ngâm khúc trường ca hư ảo,



Duyên trần hợp tan li biệt...



Đợi đến tóc bạc sương mai vẫn không có ngày tương phùng."



Nhân a, ngươi nói nụ cười mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùng....



Hay chăng, đấng anh hùng là vì nụ cười mỹ nhân?