Làm Dâu Nhà Ma

Chương 15 : Trở về nhà!

Ngày đăng: 03:46 19/04/20


-Umh… - Du Phương tiếp- sau đó loài người tốt bụng đã

đồng ý kết hôn với những con Nhật Ma, sinh ra “thế hệ con lai” đầu tiên

mang 2 dòng máu của người và ma. Điều đó trong thế giới ma gọi là “dòng

máu không thuần chủng”. Thế hệ con lai ấy có hình dáng của con người và

có phép thuật của loài ma… Tuy nhiên những Nhật Ma lai cũng còn những

hạn chế là chưa thể tiếp xúc với ánh nắng, vẫn phải uống máu mỗi tháng 1 lần để duy trì sức mạnh… Cũng từ đó luật lệ tổ tiên Nhật Ma ban ra

rằng: Các thế hệ Nhật Ma đều phải cố gắng lấy vợ hoặc chồng là con

người, để làm gì em biết không? Đó là để giúp cho Nhật Ma ngày càng

“tiến hóa”! Và sự thật đúng như thế, trải qua mấy trăm năm, những Nhật

Ma lai ngày càng phát triển lên “bậc cao mới”. Em hãy nhìn chị, bé

Thanh, AThiên và AHạo thì sẽ hiểu, cả 4 đều chẳng khác nào con người, từ hình dáng đến cách sống, việc ăn uống sinh hoạt… Việc “lấy vợ hoặc

chồng là con người” mục đích rất đơn giản, giúp cho Nhật Ma dần dần trở

thành loài người. Bây giờ em đã hiểu tại sao nhà họ Du lại tìm 1 cô con

dâu là người rồi chứ?



-Vâng… bây giờ thì em đã hiểu!



-Nhưng việc “lấy vợ hoặc chồng là con người” chẳng dễ dàng chút nào, mặc dù con người làm bạn với Nhật Ma nhưng đa số họ đều không dám lấy ma.

Cũng chính điều đó đã gây ra vết thương lòng cho anh AHạo. 1 năm qua,

tổng cộng có 30 cô gái đến xin làm dâu rồi sau đó tất cả 30 người đều

lần lượt bỏ đi khiến anh ấy buồn bã thậm chí có lúc anh ấy nghĩ rằng

không cần lấy vợ nữa…- Du Thiên bỗng nhiên chững chạc.



Nghe thế Yến Phi thấy nhói cả tim, bỗng chốc nó nhớ lại lời Du Hạo lúc

trước “…Trước đây cũng có vài người xuất hiện trong ngôi nhà này nhưng

rồi họ lần lượt bỏ đi..”



-Em còn muốn hỏi gì nữa nào. Tiểu Phi?



-A… dạ còn về việc… Tiểu Hạo Tử… uống máu… em không rõ lắm…



-À, cái đó hả… Thật ra tất cả các Nhật Ma đều như vậy không riêng gì

AHạo. Mỗi Nhật Ma đều có “thời kỳ cần máu”. Và khi Nhật Ma nào đến thời

kỳ của mình nó sẽ rất mệt mỏi, yếu ớt, da thường xanh, lạnh băng…chỉ đến khi uống máu vào thì mới khỏe mạnh trở lại. Đó là lý do vì sao gần 1

tháng qua em thấy AHạo có vẻ yếu ớt là vậy. AHạo cứng đầu lắm, dù đã đến “thời kỳ cần máu” nhưng nó nhất quyết không chịu uống, nó rất ghét máu, nó muốn trở thành 1 con người thật sự… Thế nhưng dù sao đi nữa cơ thể

của thế hệ Nhật Ma bây giờ vẫn còn đòi hỏi phải có máu!



-Thảo nào hôm qua em thấy sức khỏe cậu ấy rất tệ hóa ra là vì thế!



-Ừ, chiều hôm qua vì đến cùng cực nên AHạo đành phải uống máu… còn chị

và 2 đứa này thì… đã uống rồi, nhưng em yên tâm Nhật Ma chỉ uống máu

động vật thôi nên em không cần sợ sẽ trở thành “bữa trưa” đâu.



Yến Phi bật cười trước lời nói đùa của chị chồng.



-Thế còn lũ Dạ Ma thì sao ạ?



-Dạ Ma là những con ma rất độc ác, chúng hút máu và rất thích làm hại

con người. Nhật Ma phải tìm cách bảo vệ con người khỏi tay Dạ Ma! Vì đó

là lời hứa của tổ tiên Nhật Ma, tất cả thế hệ Nhật Ma sau này dù thế nào đi nữa vẫn luôn bảo vệ con người… Như AThiên nói, Nhật Ma nợ con người

món nợ ân tình!-Du Phương cười-Thế nên thỉnh thoảng vể đêm thường có các cuộc chiến xảy ra giữa 2 phe đối nghịch. Dạ Ma mạnh nhất là vào đêm

trăng tròn, khi đó chúng sẽ được hiện hình… chính thế nên đêm qua em mới thấy được hình dáng của những con Dạ Ma!



Yến Phi gật gù, giờ thì những điều thắc mắc đã rõ hết rồi. Du Thiên chợt hớn hở: -Nãy giờ chị đã nghe chị Tiểu Phương nói về nhà họ Du và Nhật

Ma bây giờ đến lượt chị Tiểu Phi cho mọi người biết vì sao chị lại quay

về?



-AThiên nói đúng, con hãy nói đi!- bà chủ Du giục.



Yến Phi ngồi im trong chốc lát, vài giây sau giọng vang lên thật khẽ:



-Khi biết mọi người là ma con đã rất sợ… nên đã chạy ngay không 1 chút

luyến tiếc… con tự nhủ sẽ không về nhà họ Du nữa, sẽ trở về với cuộc

sống trước đây của mình. Nhưng rồi suốt cả ngày hôm nay con lại rất nhớ

mọi người… nhớ mẹ, nhớ chị Tiểu Phương hay đùa, nhớ nhóc AThiên nghịch

ngợm cả gương mặt khó chịu của bé Thanh, nhớ 3 chị em Trúc Linh và nhớ

Tiểu Hạo Tử… để rồi con phát hiện ra 1 điều…


-Chị làm gì thế chị Tiểu Phi?- Du Thiên tò mò.



-Lát sau em sẽ biết, nhóc ạ!



-Thôi bây giờ đông đủ rồi chúng ta ăn sáng nào.- Du Phương vỗ tay.



Sau khi dùng bữa sáng xong, tất cả quay quần trong phòng khách… Bà chủ Du nhìn con dâu hỏi:



-Có chuyện gì mà con bảo mọi người vào đây thế?



-Dạ… thật ra con có thứ muốn tặng cho mọi người!



Yến Phi cúi xuống lúi húi 1 lúc rồi vài giây sau con bé ôm trong người

cả đống thứ gì mà chẳng ai rõ… Yến Phi đưa mắt sang mọi người cười:



-Hôm nay là… ngày Valentine… nên con quyết định làm socola tặng cho tất cả thành viên trong nhà…



-Valentine… socola?- mọi người ngạc nhiên.



Yến Phi cười gật đầu, nó bắt đầu đến từng người tặng từng gói socola óng ánh. Mọi người đón lấy, nhìn vào miếng bọc trong suốt, 2 đầu buộc những vải ruy băng kết thành chiếc nơ xinh xắn, là 1 miếng socola khá lớn

hình ngôi sao. Khi đến bên Du Hạo, Yến Phi ngại ngùng:



-Tặng… tặng… cậu… Tiểu Hạo Tử… Valentine vui vẻ!



-Cám ơn cậu, Phi Phi!- Du Hạo cười tươi đón lấy.



Du Hạo đưa mắt vào miếng bọc trong suốt, là miếng socala… hình trái tim!



Sau khi tặng hết cho mọi người, Yến Phi gãi đầu:



-Xin lỗi vì socola con làm sẽ không được ngon… nhưng hy vọng mọi người sẽ thích… chúc mọi người ngày valentine vui vẻ!



-Từ trước đến giờ, người nhà họ Du có biết gì về việc tặng quà trong

ngày valentine gì đó đâu… hôm nay tự dưng Tiểu Phi lại làm socola tặng

mọi người, mọi người cám ơn con còn chưa hết chứ làm sao lại chê socola

của con được chứ!- bà chủ Du nhẹ nhàng.



-Đúng đó, Trúc Linh cám ơn cô chủ Yến Phi!- Trúc Linh bảo.



-Trúc Lam và Trúc Lâm cũng cám ơn cô!



-Chị rất cám ơn em, Tiểu Phi!- Du Phương nháy mắt.



-Chúng em cũng vậy, chị Tiểu Phi.- Du Thanh với Du Thiên đồng thanh.



Du Hạo bước đến bên cô vợ trẻ, cậu nắm tay cô gái mỉm cười:



-Thật sự rất cám ơn cậu, Phi Phi!



-Có gì đâu, chỉ là socola valentine thôi mà!- Yến Phi nói.



Du Hạo lắc đầu, cậu nhìn Yến Phi đầy yêu thương:



-Không… còn nhiều hơn thế nữa!!!



Yến Phi ngiêng đầu, đôi mắt tròn xoe không chớp. Vài giây sau nó khẽ mỉm cười: -Không phải, mà là mọi người đã cho Yến Phi mới đúng!



Dứt lời Yến Phi ôm chằm lấy Du Hạo, anh chàng ngớ ra chốc lát rồi cũng ôm chặt cô vợ. Những người nọ nhìn nhau mỉm cười…



“Tất cả họ đều được nhận từ nhau rất nhiều thứ!”



Bỗng tiếng Du Thiên oang oang:



-Chị Tiểu Phi này, tuy em rất cám ơn chị về món quà bất ngờ này nhưng sự thật thì… socola chị làm hơi… ẹ!



Tất cả bật cười….