Làm Dâu Nhà Ma

Chương 46 : … Từ bỏ và quay về… (2)

Ngày đăng: 03:47 19/04/20


Để rồi vừa khi nãy, Yến Phi cũng nói ra tất cả và đến lúc này lòng Du Hạo đành chấp nhận sự thật phũ phàng này.



Du Phương xuất hiện sau tàng cây lớn:



-Chị nghĩ cũng nên đến lúc em từ bỏ Tiểu Phi thôi!



Du Hạo đứng lặng lẽ, vẫn không xoay người lại.



-A Hạo đừng bướng bỉnh, cố chấp nữa…



-Em… vốn nghĩ lấy đi ký ức của Phi Phi thì sẽ tốt cho cô ấy nhưng em đã

sai, em đã không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy và bây giờ em đang trả giá.



Du Phương, nhìn bờ vai run nhẹ của em trai, dịu dàng:



-A Hạo, có thật lúc đó em làm vậy là vì Tiểu Phi hay chỉ vì sự ích kỷ

của bản thân! Đôi khi dù việc làm đó xuất phát từ lòng tốt nhưng đối với người khác thì chưa hẳn đã là tốt! Em đừng nên áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác, nhất là người mình yêu. Chính em là người từ bỏ Tiểu

Phi, em không thể đòi hỏi con bé trở về bên mình, tình yêu một khi đã bỏ thì nó sẽ không bao giờ về nữa đâu, em à.



Cô chị xinh đẹp tiến đến đặt tay lên vai em trai, siết chặt:



-A Hạo, chị không muốn em vì một mối tình đã qua mà lỡ mất hạnh phúc

thật sự của bản thân. Có một người con gái khác đang chờ em, chị tin cô

gái ấy cũng quan tâm em nhiều như Tiểu Phi ngày trước. Em hãy suy nghĩ

kỹ để đừng hối tiếc! Chị tin em sẽ có sự lựa chọn đúng đắn!



Dứt lời Du Phương cũng bỏ đi. Sau cùng, trong vườn hoa, chỉ còn mỗi mình Du Hạo đứng đó với trái tim cần làm lại từ đầu!



***************



Buổi tối, cánh cửa căn nhà gỗ mở toang, Du Hạo ngồi hướng mắt nhìn ra

ngoài bầu trời đêm lộng gió. Lúc này lòng chợt thấy bình yên, nhẹ nhõm.



“-À tôi tên là Yến Phi! Họ Yến, tên một chữ Phi!



-Vậy tớ gọi cậu là Tiểu Hạo Tử nhé!



-Tớ… tớ… trả bảng gỗ cho cậu đó… vô duyên, lần sau đừng để bảng gỗ ở trên cây nữa… đáng ghét…



-Cái gì… là… m… ma ư!?



-Vì tớ rất thích cậu, Tiểu Hạo Tử!!!



-Tặng… tặng… cậu… Tiểu Hạo Tử… Valentine vui vẻ!



-Không! Vì đó chính là cậu, Du Hạo!



-Ai là vợ cậu hả, đáng ghét!



-Không! Tớ không thể bỏ cậu lại, không bao giờ… tớ muốn được ở bên cạnh

cậu dù… phải chết! Tuyệt đối không có điều gì khiến tớ rời xa cậu… không gì cả… cho dù là cái chết!! Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu lần nào nữa!



-Cậu nói gì vậy, Tiểu Hạo Tử, tớ không sợ, chỉ cần được ở cạnh cậu thì tớ không sợ gì hết…



-Lấy đi ký ức của tớ về cậu là tốt cho tớ sao?



-Không… dừng lại đi… làm ơn… Tiểu Hạo Tử… tớ xin cậu… đừng mà… Du Hạo, làm ơn đừng… dừng lại…!!!



-Ký ức về tình yêu thì vẫn còn nhưng cảm giác yêu thương tớ dành cho cậu thì… đã hết! Tớ đối với cậu chỉ là một chút lưu luyến về mối tình đã

qua, mối tình không thành, chỉ vậy thôi…. Trái tim tớ… bây giờ chỉ có

AJ!!”



Đôi mắt Du Hạo ráo hoảnh, không chớp. Những ký ức tươi đẹp trước đây

chợt ùa về, khi muốn quên thì người ta cần phải nhớ, chỉ như vậy mới có

thể nhẹ lòng mà gìn giữ hồi ức đã qua. Rồi Du Hạo khẽ đưa mắt nhìn sang

cánh cửa phòng kế bên, là nơi Song Song đang ngủ. Đến lúc này cậu mới tự hỏi, cậu đối với cô gái họ Lục có cảm giác ra sao….



“-Du Hạo…!! Chính cậu là người lấy đi ký ức của người khác vậy tại sao cậu lại không nhớ tôi là ai, cậu đóng kịch dở tệ!



-Đâu phải có chuyện tôi mới đến, tôi thích thì đến… phải cần có lý do à?



-Hay là… cậu cho tôi theo đi!!!



-Mày tên gì vậy, hay là mày không có tên… chà cái tên Du Hạo ấy sao lại không chịu đặt tên cho mày nhỉ…



-Lần sau đừng có nhìn tôi như thế, tôi không thích đâu…
-Xin.. xin lỗi… AJ xin lỗi Tiểu Phi…



AJ từ từ ôm lấy Yến Phi, chưa bao giờ cái ôm kia lại chặt như thế.



Yến Phi, mái đầu tựa lên bờ vai AJ, nhắm mắt, mỉm cười.



Ở ngoài cửa sổ, Access lưng dựa tường, nói nhỏ:



-Đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho cậu, AJ!



“-Tôi xin cô hãy trở vể bên cạnh AJ.. làm ơn… tôi xin đó…



Yến Phi vô cùng ngạc nhiên khi Access quỳ xuống cất lời van xin. Tên tiểu yêu, đôi mắt đỏ hoe, thút thít:



-Tôi sai rồi, tôi đã ích kỷ khi làm vậy với AJ, tôi đã ganh tị với cô

chỉ vì AJ dành nhiều tình cảm cho cô hơn tôi! Tôi xử sự như một đứa con

nít vậy…AJ, cậu ấy rất yêu cô, lúc đầu là do tôi bảo cậu ấy tiếp cận cô, là tôi không phải AJ. Yến Phi, AJ giờ chỉ còn một mình, vào lúc này cậu ấy cần cô nhất, tôi không muốn AJ tiếp tục luyện ma thuật cấm kỵ gì đó… nó chỉ khiến cậu ấy bị tổn thương cơ thể, tôi sợ, ngày nào đó AJ sẽ… sẽ bị giết bởi thứ ma thuật ấy… Vì vậy xin cô hãy về bên cạnh AJ…



Yến Phi im lặng trước cái cúi đầu của tiểu yêu, lát sau mới hỏi:



-Access? Đó là tên cậu?... Access rất, rất yêu quí AJ đúng không?



Access ngẩng đầu lên, Yến Phi mỉm cười:



-Tôi nghĩ AJ cũng rất, rất yêu quí Access vì cậu ấy đã khóc vì Access mà!!



Trong tình cảm, không ai có thể thay thế vị trí của ai cả, tôi là tôi,

Access là Access, trái tim của AJ đều có cả hai, mỗi người chúng ta có

vị trí khác nhau trong lòng cậu ấy, dĩ nhiên AJ cũng dành tình cảm khác

nhau cho mỗi người.



Nghe cô gái nói vậy, Access bất động. Phải, lời Yến Phi rất đúng…”



-Lẽ ra tôi cần nhận ra rằng cô sẽ là người mang lại hạnh phúc cho AJ, tôi nên nhận ra điều đó sớm hơn… tôi đã quá ích kỷ rồi!



Access nhủ thầm, rồi vỗ cánh bay đi mất hút sau những đám mây lững lờ.



Sau khi cùng ngồi xuống ghế, AJ mới hỏi:



-Sao Tiểu Phi biết chỗ này mà đến?



-À là Access đó, Access đã đến tìm tớ và cho tớ biết chỗ của cậu!



AJ thở dài:



-Lại là Acc, tên tiểu yêu này thật là… lúc nào cũng tự quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý kiến của ai hết! Bực thật!



-Cậu đừng trách Access, Access rất quan tâm cậu!



-Umh, AJ biết mà, Acc hay mạnh miệng thế thôi chứ thật ra hắn rất dễ bị tổn thương vì vậy hắn thường giận dỗi.



Yến Phi cười phì, hóa ra AJ cũng rất hiểu Access đó chứ. Chợt, con bé

thấy quyển sách cấm kỵ trên bàn, nhớ lại lời Access, liền bảo:



-AJ… cậu đừng luyện phép nữa được không… cậu đừng trả thù nữa!



Gương mặt AJ thoáng chút đổi khác, cậu khẽ qua mặt đi.



-AJ, tớ đã nghe Du Hạo kể về bi kịch gia đình cậu, tuy bố Du Hạo có lỗi

với cậu nhưng đó chỉ là sự cố không ai mong muốn, cậu đừng mãi trách nhà họ Du nữa. Vốn dĩ cậu và Du Hạo từng là bạn rất thân mà thế nên…



-Tiểu Phi đừng nói nữa… đừng nói gì hết, lúc này AJ không muốn nghe…



AJ liền đứng dậy, đến bên cửa sổ, cậu không muốn bị Yến Phi thuyết phục việc không trả thù. Mục đích cậu sống là trả thù…!



Yến Phi buồn bã khi thấy anh chàng phản ứng như vậy, nó nghĩ sẽ khó khăn để khuyên nhủ cậu dừng cái việc trả thù này lại.



***************



Tại nhà họ Du, Song Song tức giận:



-Gì cơ, Tiểu Phi quyết định vẫn ở bên cạnh AJ à? Sao cậu không ngăn cản?



-Đó là chọn lựa của Yến Phi, tớ không thể can thiệp vả lại cậu ấy bảo sẽ cố ngăn AJ không trả thù nữa, như vậy sẽ tốt hơn!