Làm Dâu Nhà Ma
Chương 50 : Giao ước!
Ngày đăng: 03:47 19/04/20
AJ vừa hét vừa đẩy mạnh Access ra xa, dường như cậu không muốn cái thứ gì đấy sẽ làm bị thương tên tiểu yêu.
-“Nó”? “Nó” là cái gì?- Du Hạo nhíu y, tiến đến gần hỏi- AJ… cậu…
-Đừng… đứng lại… cậu đừng đến gần, không ai được đến gần…“nó” sẽ làm bị
thương mọi người…ở yên đó, để một mình tui chống chọi với “nó” là đủ…
AJ giơ tay ngăn Du Hạo, cậu nghiến răng, ôm ngực, cơn đau kéo đến muốn
xé rách lồng ngực. Mọi người lo lắng vì trông AJ rất, rất đau, cậu đang
cố chống chọi lại cái gì đó chẳng ai rõ. Yến Phi giơ tay về phía cậu
bạn:
-AJ, cậu sao vậy, cậu bị gì thế?
-Tiểu Phi, cẩn thận, AJ bảo đừng ai đến gần!- Song Song đỡ lấy bạn.
Yến Phi mệt mỏi, chỉ biết nhìn AJ quằn quại với cơn đau kinh khủng kỳ lạ kia. Du Hạo sốt sắng quay sang ba bác:
-Các bác, các bác có biết AJ bị gì không? Sao cậu ấy lại đau như vậy?
-Bác không rõ, cậu ta không nói đau thế nào thì sao bác biết!
Vương Đại lắc đầu. Kim Ban nghĩ ngợi chốc lát rồi hỏi AJ:
-AJ… quyển sách cấm kỵ… cậu để nó ở đâu rồi?
Những người còn lại ngạc nhiên, AJ chịu đựng cơn đau trong lặng thinh.
-Bác Kim Ban, sao bác hỏi về quyển sách cấm kỵ?
-Theo bác nghĩ chắc chắn đau đớn AJ đang chịu ắt hẳn liên quan đến
quyển sách cấm kỵ, và nếu không lầm thì bác biết “nó” ở đâu! Nhưng nếu
cậu ta vẫn không chịu nói ra thì không biết suy đoán của bác có đúng
không!
Du Hạo liền chuyển hướng sang bạn:
-AJ… mau nói đi…tớ xin cậu đấy…
AJ cắn răng, có nên nói ra hay không, trong khi cơn đau càng lúc càng dữ dội, toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi. Chợt AJ bắt gặp ánh mắt Yến Phi, cô
gái nhìn cậu đầy lo sợ, cái nhìn gần như van xin và có chút nỗi đau len
lỏi!
AJ lại đưa mắt qua Du Hạo, gương mặt cậu bạn tái đi vì vô cùng lo lắng.
-Quyển sách… “nó”…- sau cùng AJ đã lên tiếng-… “nó” hiện đang ở trong cơ thể tui!! Nằm ngay trong cơ thể…
-Sao cơ…!- Du Hạo kêu lớn.
-Vậy là ta đoán đúng, quyển sách đáng sợ đó muốn thâu tóm cơ thể cậu,
cậu đã để nó “xâm nhập” vào cơ thể… rồi, “nó” sẽ giết cậu…
-Quyển sách nằm trong cơ thể AJ?- Du Hạo không tin nổi điều đó, liền hỏi- Bác Kim Ban, thế phải làm gì để lấy “nó” ra?
-Cái này thì cần một ma thuật cao cường tống “nó” ra, càng để lâu trong
cơ thể thì tính mạng người đó càng bị đe dọa nhiều hơn!- Kim Ban vuốt
râu.
Đảo mắt trong tích tắc, Du Hạo bảo:
-AJ, tớ sẽ giúp cậu lấy “nó” ra!
-Cậu… giúp tui à… cậu… không đủ sức đâu…
-Tớ và cả ba bác sẽ giúp cậu … nhất định sẽ làm được…
-A Hạo nói đúng, chúng tôi sẽ giúp cậu lấy quyển sách ra, nhưng bên cạnh đó bản thân cậu cũng nên dùng ma thuật cố đẩy “nó” ra ngoài như vậy cơ
hội thành công sẽ cao hơn!- Kim Ban gợi ý.
AJ lại lặng im. Sốt ruột Du Hạo giục:
-Đừng chần chừ nữa AJ, không còn thời gian đâu, hãy để tớ giúp cậu,
trước mắt phải giữ mạng sống đã rồi sau đó cậu muốn xử tớ thế nào cũng
được, tớ sẽ không đánh trả!
Dù đang đau kinh khủng nhưng AJ không khỏi tròn xoe mắt khi nghe cậu bạn “tuyên bố” như vậy. Bực mình, Song Song gắt:
-Sao cậu cứng đầu vậy, hãy nghe mọi người giữ mạng sống đã chứ, dù không thích cậu nhưng tôi không muốn thấy cậu chết đâu, xem như cậu vì Tiểu
Phi đi, cậu không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho Tiểu Phi chứ!
AJ tiếp tục tròn mắt trước câu “dù không thích cậu nhưng tôi không muốn thấy cậu chết đâu”. Chưa hết, Access thêm lời:
-Phải đó, AJ… mạng sống là quan trọng, cậu hãy vì Tiểu Phi đi!
Chẳng hiểu sao, vào giây phút đó, AJ bất chợt phát hiện… hóa ra tất cả
đều lo lắng cho cậu. Họ đang cố thuyết phục cậu giữ mạng sống. Cơ thể
vẫn đang đau đớn nhưng cơn đau đã không ngăn được một dòng cảm xúc kỳ lạ dần dần xuất hiện trong AJ…
Rồi AJ từ từ đứng dậy, cố chịu đựng để nói:
-Thôi được… Du Hạo, cậu cứ làm những gì cậu muốn…
Chỉ cần nghe xong câu trả lời ấy thôi là mọi người đã vui mừng. Du Hạo bước nhanh đến đối diện với AJ:
-Tớ sẽ cố hết sức giúp cậu… tin tớ nhé…
Nhưng đã trễ, AJ đang vận công để truyền ma thuật sang cho Du Hạo. Du
Hạo cố giật tay lại nhưng không được, AJ giữ thật chặt tay cậu.
-Đừng, đừng làm vậy… AJ… bố tớ đã có lỗi với cậu nhiều rồi… tớ… tớ…
Du Hạo ngừng lại, mí mắt từ từ hạ xuống, đó là do khi truyền ma thuật
cho nhau, cả hai người, người cho lẫn người nhận đều buồn ngủ và chìm
dần vào cơn mê.
Xung quanh bàn tay Du Hạo đặt lên ngực AJ bắt đầu xuất hiện hàng ngàn
tia phép u vung xòe, chúng tỏa sáng, chảy dài len vào cánh tay Du Hạo.
Càng lúc, phép từ người AJ tỏa ra càng nhiều, nhiều hơn nữa.
Từ dưới nhìn lên, những người nọ ngạc nhiên khi thấy Du Hạo và AJ lịm
đi, hai đứa trẻ đó như đang ngủ. Chưa kể những tia phép mỏng cứ trào ra
khỏi người AJ truyền dọc cơ thể Du Hạo, để rồi cả hai chìm ngập trong
muôn vàn làn phép mỏng trong như thủy tinh, rất đẹp!! Nhìn cảnh ấy, Kim
Ban lại liên tưởng đến đến sự liên kết vĩnh hằng ông cảm nhận được ở
hai cậu bé từng là bạn thân của nhau. Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được giờ
đây Du Hạo với AJ thật sự trở thành một ngay từ lúc cả hai lập ra giao
ước mới!
Ma thuật từ AJ cuối cùng cũng truyền hết sang cho Du Hạo. Du Hạo mở mắt
ra, cậu nghiêng đầu ngạc nhiên khi hình ảnh đầu tiên sau cái mở mắt là…
AJ đang mỉm cười nhìn cậu, một nụ cười thật sự và vô cùng, vô cùng ấm
áp! Đã mười năm rồi, lần đầu tiên, thậm chí ngay cả lúc chúng là bạn
thân thuở bé, Du Hạo cũng chưa bao giờ thấy được nụ cười nào của AJ lại
hạnh phúc như nụ cười lúc này. Đó là hình ảnh tuyệt vời nhất!
Tay AJ dần thả lỏng, cậu đã trao cho Du Hạo hết ma thuật của mình vì vậy giờ đây cậu không còn đủ sức để nắm giữ bất cứ thứ gì. Rồi tay AJ buông ra khỏi tay Du Hạo, cậu ngã người ra sau, rớt xuống. Quá nhanh Du Hạo
không kịp chụp lấy tay người bạn thân. Trong khoảnh khắc dõi mắt theo
hình dáng AJ từ từ rơi xuống, Du Hạo trông thấy đôi mắt buồn kia ngân
ngấn nước, nụ cười vẫn giữ trên môi và rồi AJ đã nói một câu, theo gió
gửi đến Du Hạo:
-Cám ơn cậu… Du Hạo!!!
AJ rớt nhanh xuống đất, mắt khép lại.
Sáu người nọ lập tức chạy đến, Yến Phi hoảng hốt đỡ lấy AJ, gọi to:
-AJ, đừng chết , tớ xin cậu làm ơn đừng chết… tớ xin cậu đấy…
Giọng nghẹn đi, đôi mắt đỏ hoe, con bé sợ sẽ mất AJ. Kim Ban cầm tay cậu lên, xem mạch. Vài giây sau, ông bảo:
-Đừng lo, cậu ta chưa chết nhưng… ma thuật đã không còn nữa!
-Sao?!- Mọi người kinh ngạc.
Kim Ban đứng dậy, ngước nhìn lên cao:
-Vậy là, AJ đã truyền hết ma thuật cho Du Hạo!!
Tất cả liền ngước mặt lên, Du Hạo giờ đây nhận thêm ma lực từ AJ nên đã
mạnh lên nhiều. Quả cầu phép của Du Hạo tỏa sáng rực rỡ muốn lấn áp cả
quả cầu sương mù đen, nó đang bắt đầu yếu đi. Ánh mắt cương quyết hướng
về phía quyển sách cấm kỵ, tiếp Du Hạo nhắm mắt lại, dồn hết sức mạnh ma thuật trong người, tung đòn quyết định. Du Hạo hét lên:
-Ta ra lệnh phong ấn quyển sách cấm kỵ vĩnh viễn!!
Từ trong người Du Hạo, biểu tượng phong ấn hình tròn có tam ngược xuất
ra, vừa lớn vừa mạnh mẽ như vũ bão, biểu tượng phong ấn lao nhanh đến
xuyên qua, phá vỡ lớp sương mù đen bao bọc bên ngoài, rồi nhập vào quyển sách cấm kỵ.
Một vùng sáng lóe lên, hoa cả mắt. Sáu người ở dưới nhắm mắt, quay đi vì không chịu nổi ánh sáng phép chói lóa kia…
***************
-Vậy là cuối cùng quyển sách đáng sợ, thứ thao túng bố đã bị phong ấn?
Du Phương vui mừng hỏi. Du Hạo cười, gật đầu:
-Vâng, đều nhờ AJ cả, nếu cậu ấy không truyển hết ma thuật cho em thì em nghĩ khó lòng niêm phong được nó!
-Thế hả?- Du Phương nhún vai- Sự thật thì AJ vẫn còn rất quí em!
-Dạ, đúng vậy, có lẽ suốt mười năm qua tình cảm của chúng em dành cho nhau vẫn không hề thay đổi.
Du Phương mỉm cười. Đúng lúc Lục Song Song đi đến, hỏi:
-Hai người nói chuyện gì vậy?
-Nói về trận chiến hôm qua thôi, AJ thế nào rồi?
-Cậu ta vẫn còn ngủ, vì mất hết ma thuật lại bị thương nên ngất đi, bác
Kim Ban nói thế. Tiểu Phi đang chăm sóc cậu ta, cậu đừng lo!
Chợt Du Phương nhớ ra điều gì bèn hỏi:
-À, quyển sách cấm kỵ giờ ở đâu?
Du Hạo đưa mắt nhìn Song Song, cả hai cùng bảo:
-Còn ở đâu nữa, nó phải trở về nơi của nó chứ!