Làm Dâu Nhà Phú Ông

Chương 35 :

Ngày đăng: 15:42 18/04/20


Mợ đơ cả người, cậu về từ bao giờ mà ma không biết quỷ không hay vậy nhỉ? Hôm nay cậu lại về ban trưa cơ? Chẳng rõ cậu buồn chuyện gì, mặt bí xị tội ghê lắm, còn hỏi mợ linh ta linh tinh nữa chứ. Mợ chủ động vòng tay qua ôm cậu, đầu mợ gục bả vai cậu, rồi mợ làu ba làu bàu.



-"Vớ vẩn, sao tui hết thương cậu cho được? Chắc lại có đứa nào tung tin đồn nhảm phải không? Rảnh quá ha, cậu nói tui nghe là đứa nào để tui tẩn cho nó ra bã luôn."



Mợ ba hoa rõ hăng, mặt cậu chợt đỏ bừng, cậu ấp úng giải thích.



-"Thì...thì có cái đứa xóm trên...nó bảo chiều tối qua chị ăn cơm trước tui..."



-"Ớ, chiều qua tui nhọc người tui đi nằm luôn mà, tui nào có ăn cơm trước đâu? Mà ghê thiệt đó nha, ở tận xóm trên mà làm như chui gầm giường nhà người ta không bằng. Cái quân mất nết nhà chúng nó, toàn bịa đặt bơm đểu, rõ ghét."



Máu mợ nó cứ phải gọi là nóng hừng hực lên ấy, bôi nhọ danh dự mợ ít nhiều mợ còn nhịn được, chứ riêng chia cắt tình cảm của cậu mợ là không có xong với mợ đâu. Cậu nhất định không chịu nói danh tính kẻ xấu hại mợ càng lộn ruột, mợ điên tiết toan xông lên xóm trên dằn mặt nhưng cậu đã kịp khoá trái cửa trước khi mợ lao ra rồi.



Căn phòng nhỏ xíu thoang thoảng hương lan rừng, mợ phụng phịu tựa người vào song cửa sổ, cậu cầm tay mợ, băn khoăn quan sát hồi lâu. Mợ tủi lắm, xém chút nữa là rưng rưng méc tội bu Phúc rồi ý, khổ nỗi thấy cậu tình cảm thổi thổi lên vết trầy tim mợ lại mềm nhũn, mợ chẳng nỡ để cậu phải khó xử. Mợ đành bỏ qua, mợ chỉ nhõng nhẽo chút chút thôi.



-"Tui bị ngã đó, vừa đau vừa xót, thổi không chẳng khỏi đâu, phải thơm cơ."



Phải thằng Toàn có mà nó chả xông vào mần con Trang tới bến luôn rồi ý, mà cậu hai thì khác, chẳng dễ dụ chút nào sất, chán lắm cơ. Mợ bĩu cái môi rõ dài, cậu bôi thuốc cho mợ, không những ở chỗ bị thương mà còn thoa đều cả mu bàn tay nữa. Cái hỗn hợp này ngoài dầu dừa và sáp ong còn có thêm chút thảo dược tán nhuyễn, là hàng đắt nhất và bán chạy nhất của cậu, không phải vì cậu thét giá, chẳng qua bởi thảo dược quý hiếm tận trên vách núi cao, khó kiếm lắm.



Thế cho nên gái trong thôn giàu lắm mới dám mua, chỉ mợ là được dùng thoải mái thôi. Có đợt nhà còn hai hũ nhỏ, cô Hoàng Anh trả gấp đôi cậu cũng không bán, mợ cảm động ghê lắm. Lấy cậu một thời gian, chẳng phải làm việc nặng nhọc da mợ bớt rám nắng hẳn, thi thoảng soi gương mợ thấy má mình cứ hồng nhuận lên ấy, bu mợ còn trêu người ta lấy chồng mất xuân xanh, mợ thì càng ngày càng trẻ ra.



Cậu ở nhà được có một lát xong cậu lại phải bận công chuyện. Các buổi chiều cậu hay cầm một tấm gỗ bào mỏng với cục gạch nhỏ rồi chạy đi đâu ý, mợ trước giờ tưởng cậu lên núi hoặc qua chợ, nhưng bữa nay ngẫm lại mợ cứ linh cảm có cái gì đó không đúng lắm.




-"Vậy hai quan được không bu? Hai quan nhé bu, bu cho cậu đi bu, để cậu đi nghe Thám Hoa giảng cho sáng cái dạ, rồi sau này biết đâu cậu thành tài."



Mợ chợt nhớ tới ba quan mợ còn đợt cậu bù vốn rồi dặn mợ cất kỹ, nên mợ xuống nước chỉ dám xin hai quan. Có hai quan thôi mà bu cũng khó khăn, mợ năn nỉ mãi bu cứ cương quyết không đưa tiền, mợ kiềm không nổi nữa, mợ ấm ức buột miệng.



-"Tiền của cậu mà, tiền của cậu chớ đâu phải của bu."



-"Chị câm miệng!"



-"Bu quá bất công đi, bu là bu mà bu không thương cậu chút nào cả."



-"Giỏi giang có tư chất thì khắc thi đỗ, chẳng cần nghe ai giảng hết, nhà đã khó khăn chị lại còn học đòi thế hả?"



-"Bu nói buồn cười ghê ý, bu chả hiểu gì sất, chả nhẽ bu chưa nghe câu không thầy đố mày làm nên à?"



Mợ ức quá mất khôn, mợ chọc bu giận sôi máu. Bu hầm hầm đứng phắt dậy, bu lý sự bu không thương cậu thì trên đời này chẳng có ai thương cậu cả. Mợ đang điên, mợ cãi bu, mợ bảo có mợ thương. Mợ hét ầm ĩ, mợ bảo bu đừng có nói mồm, nếu bu thương thì bu chứng minh đi, bu đưa cho mợ hai quan tiền. Mợ trả treo hại bu tức run cầm cập, bu trừng mắt túm tóc mợ, rồi bu giáng cho mợ một cái tát để đời, năm ngón tay bu in đỏ rừng rực trên gò má mợ.



Mợ mất thăng bằng, ngã nhào xuống sàn nhà. Bu chỉ thẳng vào mặt mợ răn đe.



-"Chị không phải dạy tôi cách làm bu, nghe chửa? Đừng có để tới lúc tôi phải dắt chị về trả cho bu chị. Dâu với chả con, loạt mất nết, cút xuống bếp nấu cơm mau. CÚT."