Làm Dâu Nhà Phú Ông

Chương 44 :

Ngày đăng: 15:42 18/04/20


Cậu hai bình thường ôn hoà bao nhiêu thì lúc giận cậu lại cục tính bấy nhiêu. Sống lâu với cậu, mợ biết mà, mợ biết thừa đi ý. Chỉ là, mợ chẳng ngờ được, hoả khí của cậu lại lớn như vậy. Cậu Hưng dẫu sao cũng mới thương lượng thôi mà, cậu hà cớ gì phải hầm hầm bốc cả nắm sỏi ném người ta.



May mà không trúng chỗ hiểm, chứ làm sao thì hôm nay bà cả xuống chôn sống Trâm với cậu hai mất.



-"Đồ bạo lực, Trâm thấy chưa? Nó không xứng làm chồng Trâm đâu!"



Cậu Hưng cố vọng vào trước khi cậu Lâm đóng sầm cánh cửa sổ. Mợ Trâm ngọt nhạt vài lời an ủi cậu, nhưng cậu lờ mợ luôn à. Cậu bực mợ ghê, cái gì mà nhà bé xíu như này cậu cả ở đâu? Không lẽ nhà to thì mợ định rước nó về hả? Không lẽ mợ tính cho cậu làm chồng hai thật?



Cậu lừ lừ chuẩn bị đồ nghề lên núi đốn gỗ để đóng tủ thuê cho mấy nhà thôn bên. Cậu kéo mỗi cái rìu từ dưới gầm giường ra thôi mà mợ tưởng như trời long đất lở tới nơi rồi, mợ giật thót cả người, lí nhí hỏi han.



-"Cậu...tức tui à?"



-"Sao phải tức?"



Vâng, cậu làm như cậu không tức. Thế mà chưa ra khỏi cổng cậu đã vung một phát chém đôi buồng chuối tiêu còn xanh. Mợ vội xỏ dép, mợ bám theo vách nhà lần ra ngoài hiên, ngơ ngác nhìn cậu, giọng mợ run run.



-"Cậu sao vậy? Sao tự dưng lại chặt chuối?"



-"Chặt để nấu chứ còn làm gì?"



-"Thế tui ra chợ chiều xem còn đậu phụ với thịt ba chỉ không nha, rồi tui nấu, cậu đi rừng về là chín rồi!"



Mợ cố gắng dịu dàng hết sức có thể, cơn nóng của cậu dường như cũng được xoa dịu. Cậu kêu hôm nay chưa thèm, để đó mai nấu. Cậu mợ nói với nhau dăm ba câu, xong mợ cứ ngoan như cún làm cậu chẳng ghét được nữa, rốt cuộc cậu bồng mợ đặt lên cái xe thồ, cậu kéo mợ vào rừng cùng luôn. Không lẽ để ở nhà, thằng kia sang rồi mợ với nó bàn bạc chuyện chồng cả chồng hai à? Cậu ngu cũng chưa tới mức đó đâu!




Mợ Chi ngoan ngoãn dỏng tai nghe mợ Trâm mách nước. Mợ Trâm vừa khuyên răn vừa giúp mợ Chi búi lại mái tóc xộc xệch, mợ ấy giống cái Trang, chỉ được cái to mồm chứ vụng về lắm cơ. Các mợ nhìn nhau cười tít mắt, trong khi đó cậu hai đã đi rừng về từ lúc nào, cậu đứng sừng sững ngay sau bụi chuối, cậu có vẻ không vui cho lắm.



Mợ Chi liếc thấy bóng cậu ba chân bốn cẳng co giò chạy, mợ Trâm thì bình tĩnh hơn, chỉ nom cậu nheo mắt cười cười thôi. Cười với chả cợt, cười cho lắm vào, rồi cứ mải buôn chuyện với gái thôi, cậu về còn chẳng thèm ra đón. Nhiều lúc cậu ghét mợ thế chứ, cậu bực bội lườm mợ, phải để mợ bị nó đập cho sưng vếu đầu thêm lần nữa mợ mới sáng mắt ra được. Tới lúc đó cậu cũng không thèm quan tâm nữa đâu.



Cậu lườm mợ, đoạn vào buồng lấy giỏ hồng xiêm mợ lựa lúc sáng rồi lạnh nhạt bỏ ra ngoài ngõ. Mợ nhảy chân sáo bám theo cậu, mè nheo năn nỉ cậu cho đi giao hàng cùng với. Mợ cứ sấn lại gần cậu, người mợ như con bạch tuộc đeo bám quanh cậu, mợ phụng phịu kêu nhớ cậu, cái môi mợ chu rõ dài, thỉnh thoảng lại nắm tay cậu thơm thơm, mợ cứ thơm một phát thì máu nóng trong người cậu lại giảm một bậc, rồi chẳng biết từ lúc nào, lòng cậu hoàn toàn mềm nhũn. Cậu kiềm không nổi, cậu bấu eo mợ đau điếng.



Mỗi lần như vậy mợ đều nhân cơ hội giả bộ uỷ khuất, xong cậu thấy mợ tội tội, cậu lại bẻ lá dọc mùng che lên đầu cho mợ khỏi nắng, tay cậu chủ động vòng qua khoác lên bả vai mợ. Tim mợ xốn xang ghê lắm, cậu thi thoảng cũng quát mợ đó, nhưng quát xong lại thương chứ không như bu Phúc, mợ mong cả đời này bu cứ ở trên nhà lớn giùm mợ đi.



Đó là ước ao của riêng mợ thôi, con Bưởi thì khác. Phú ông ở lì với bà hai từ đó tới giờ, chuyện nhà cửa tới tay bà cả phải lo liệu hết. Nhất là cái tháng chạp cuối năm, hết tính toán trả lương người làm tới thu tiền đất đai cho các hộ thuê, tiền cho vay mướn làm ăn, tiền lời lãi từ các cửa hàng dưới phố huyện, rồi thỉnh thoảng lại phải chạy qua trông nom mấy gian phòng phú ông đang cho lợp mái dở, trăm thứ bà dần đổ hết lên đầu bà cả nhà nó.



Có hôm bà thức trắng đêm thâu, nó nhìn mà xót.



Rồi có hôm bà khuỵ ngay giữa đường, nó khóc rưng rức. May sao trúng lúc cậu hai mợ Trâm đi ngang qua, cậu cõng bà về. Bà khi đó ngất lịm nên không biết là cậu Lâm, chứ biết có chết bà cũng không thèm lên lưng cậu.



Rồi lúc bà mơ màng tỉnh, đập vào mắt bà là vết bớt mờ mờ sau gáy cậu. Bà dụi mắt mấy lần, tim bà giật thon thót, tay bà nắm chặt cổ áo cậu, cậu mặc áo vải cũ bạc màu lắm rồi, bà chỉ cần hơi dùng sức đã xé được làm đôi.



Cậu Lâm sững sờ dừng bước, mợ Trâm nghe tiếng rách toạc ngó sang ngơ ngác. Ban đầu mợ tưởng bà ghét cậu nên định làm nhục cậu giữa làng, nhưng xem xét kỹ càng có vẻ không phải thế, mợ thấy nước mắt bà chảy liên tục, bà đòi cậu cho xuống rồi chạy thục mạng về nhà.



Con Bưởi tái mét mặt, tất tả chạy theo bà, bà nói nhiều lắm, mà bà vừa khóc vừa nói nên nó nghe câu được câu mất, chả rõ cơ sự làm sao nữa, chỉ biết lúc cuối bà quát người làm rất ghê.



-"Mau! Mau đi gọi cậu cả về đây cho bà! Mau lên!!! Cậu đang ở đâu cũng phải lôi cậu về bằng được cho bà!!!"