Làm Dâu Nhà Phú Ông

Chương 48 :

Ngày đăng: 15:42 18/04/20


Mỗi tháng một đêm? Nghe lời mợ răm rắp? Công nhận Hoàng Anh có khác, hót hay như chim. Nhưng mà mợ đây không tin đâu nhé, đâu có ngu đâu. Giờ kêu chẳng có đêm nào cũng được nhưng lúc rước về rồi biết thế nào mà lần? Lại trở mặt như trở bàn tay ý, tranh cậu của mợ, nhà thì chặt chội, không khéo đẩy mợ xuống xó bếp ngủ bên đống củi cũng nên.



Ôi chao ôi, mười mẫu ruộng, là cái thá gì so với ngày ngày được quanh quẩn bên cậu hai, mợ chả thèm. Mợ lắc đầu nguầy nguậy, rồi mợ đuổi khách về không tiễn. Có ghét mợ mợ cũng mặc kệ, chồng mợ mà, mợ không giữ ai giữ?



Đó, phòng còn hơn tránh nha, cậu vừa mới bước vào cổng cái mắt nó đã chớp chớp rõ gian. Còn tình củm hỏi han cậu kìa, cậu lại lên rừng bắt lợn rồi, bị nó húc cho trầy xước hết cả chân tay. Mợ xót cậu bao nhiêu thì mợ tự thấy mình ích kỷ bấy nhiêu, lẽ ra ban nãy mợ gật đầu thì cậu đã có thêm vợ đẹp, ruộng rộng, cuộc sống cũng đỡ lam lũ vất vả.



Cái Trang đó, mợ mang tiếng làm chị mà suy nghĩ nhỏ nhen, thua xa nó. Quyết định ban nãy của mợ, tự dưng mợ thấy sai sai, có vẻ hơi bất công với cậu. Lương tâm mợ cắn rứt ghê gớm, mợ chạy vù ra chỗ cậu với cô Hoàng Anh đang đứng, lấy hết sức can đảm hùng dũng tuyên bố.



-"Cô hỏi lại cậu ý, cậu ưng thì tui cũng ưng."



Hai má cô ửng đỏ, cố gắng lắm mà không sao thốt lên lời. So về thương cậu, thì chưa chắc cô đã ít hơn mợ, nhưng riêng khoản bạo gan, e rằng chẳng bằng. Mợ thấy cô chân tay luống cuống, môi lưỡi lắp bắp thì bực mình trình bày thay luôn.



-"Rước cô ấy về làm bà hai, bù lại cậu có mười mẫu ruộng và...và...trăm quan tiền."



Giọng mợ đoạn cuối hơi lạc đi, mợ cắn môi để khỏi nấc, đoạn mợ chạy vù ra giếng xếp lá dong đem vào trong bếp. Kệ cậu thôi, mợ không muốn nghe câu trả lời, mợ sợ mợ chịu không nổi. Mợ cứ ngồi bần thần mãi tới khi cậu vào, cậu đưa mợ âu thịt ba chỉ cắt thái sạch đẹp, kêu mợ ướp muối tiêu đi để chuẩn bị gói bánh.



-"Có thịt bu cho rồi mà, gói ít ít thôi cũng được. Cậu lên rừng làm gì cơ chứ? Rồi không may lợn nó húc chết thì sao? Chết rồi sao cưới được bà hai nữa?"



Mợ nói lẫy, cậu hì hụi nhóm bếp đun nồi nước lớn, đoạn cậu quay ra hỏi mợ.



-"Năm hết Tết đến, bu cho mợ bao nhiêu đồ, thế mà mợ lại không biếu bu cái gì hả?"



Ừ nhỉ? Cậu nhắc mợ mới nhớ đấy, mợ thấy mợ bất hiếu ghê cơ, may có cậu chín chắn lo nghĩ chu toàn. Mợ thở dài đưa tay đảo chảo đậu cho tơi, đoạn tiếp tục đánh tiếng moi tin.
-"Có."



-"Giờ còn thương không?"



-"Còn."



-"Thế nó...có chồng chưa?"



-"Rồi."



Có chồng rồi mà vẫn thương tức là thương nhiều ghê lắm. Tính cậu hai lại trầm nữa, ít nói nhưng đã thổ lộ thì chắc cũng phải dạng khắc cốt ghi tâm, lòng mợ gai gai khó chịu. Mợ rút rơm đút vào bếp, rầu rĩ thở dài.



-"Vậy chắc cậu cũng giống cu Trí nhỉ? Đợi thi đỗ, làm quan lớn, có nhiều tiền rồi thương lượng chuộc người ta về."



-"Khỏi cần."



-"Sao thế?"



Là do nhà bên kia thế lực quá? Hay do con đó không thương cậu? Mợ ngạc nhiên thắc mắc, cậu nheo mắt nhìn mợ, bấu eo mợ cái rõ đau rồi đưa tay nhấc mợ đặt gọn ghẽ trong lòng, đoạn cậu cúi xuống ghé sát tai mợ, chậm rãi giải thích.



-"Tại tui rước được rồi."