Làm Dâu Nhà Phú Ông

Chương 70 :

Ngày đăng: 15:42 18/04/20


Sao có thể? Vừa mới đêm qua cậu còn sai con Trang lên núi ngủ cùng mợ, cậu lo mợ đói nên nhờ nó đem xôi gà chả lụa theo mà. Khi ấy mợ biết cậu vẫn còn quan tâm đến mình nên nguôi nguôi rồi. Lúc hai chị em nằm tâm sự chuyện trò, bu thằng Thóc hỏi mợ tính bỏ cậu hả?



Mợ mắng con điên, dỗi dỗi chút thôi chứ bao nhiêu công mới được cậu rước về, mới cua được cậu, khiến cho cậu động tâm với mợ, bỏ là bỏ thế nào? Chết cũng không bỏ, nhá!



Nó nghe ra đập lưng mợ rầm rầm, trách móc hờn gì mà hờn lắm, đồ ngu ngốc. Chồng đã yêu chiều thế thì tranh thủ cơ hội mà xin thằng cu tí. Có con rồi, mẹ quý nhờ con, mai sau tiểu thư kia vào cửa có ghê gớm đến mấy cũng không đuổi được mợ, giống bu Phúc đó. Mợ nghe em gái phân tích thấy có lý lắm, thao thức suốt cả đêm dài, chỉ mong trời mau mau sáng còn về làng nịnh cậu, ôm cậu, làm lành với cậu.



Khổ nỗi, thời khắc mợ nghĩ thông suốt, thì lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu!



-"Là đi từ hôn sao?"



-"Mợ dở à? Từ thế nào được mà từ? Người ta là tiểu thư nhà quan Thái phó đấy, tự dưng chẳng có lý do chính đáng liền bị từ hôn, danh dự quẳng đi đâu? Rồi liệu quan có để yên cho cậu sống không? Quan Thái phó là chức quan rất to, cực kỳ có thế lực trong triều đình, mợ có hiểu không?"



-"Vậy cậu tính đi đâu? Tôi theo cậu."




Sớm nào tỉnh giấc mợ cũng chạy ra mộ thầy xin xỏ. Hai chiếc vòng bình an mợ luôn đeo trên tay, cứ tối muộn trước khi đi ngủ mợ lại chạm vào, âm thầm cầu nguyện lấy may. Vậy mà, đêm nào mợ cũng gặp ác mộng, có hôm mợ mơ thấy ngàn mũi giáo đâm vào ngực cậu, mợ gọi hoài, gọi mãi, kêu tới khản cổ nhưng cậu không tỉnh lại nữa. Còn mợ, tỉnh giấc, nước mắt giàn giụa ướt đẫm đôi gò má.



Chẳng phải trước khi lấy cậu đã xác định tư tưởng rồi còn gì? Lúc ấy còn xin cậu có rước vợ mới về thì thương tình tháng qua phòng mợ một đêm. Cớ làm sao, thời gian trôi qua, tính tình mợ lại ngày càng tệ hại?



Bu bảo, do mợ được cậu cưng quá sinh hư! Là lỗi của mợ, chưa bao giờ mợ hận bản thân mình đến thế! Mợ hận mợ ngu xuẩn, nhỏ nhen, ương bướng. Ước cho thời gian quay trở lại, hôm ấy, mợ sẽ ôm cậu thật lâu, giữ cậu thật chặt, cậu đi đâu, mợ bám theo đấy. Làm lẽ thì làm lẽ, mợ hai thì mợ hai, mọi người vẫn hay gọi là mợ hai đấy thôi, có sao đâu?



Mợ nhớ cậu, nhớ đến kiệt quệ!



Mợ mong cậu, mong mòn con mắt, chiều chiều lại chạy ra hàng nước hóng tin. Rồi một ngày cuối tháng bảy, cũng có người từ phương Nam ghé qua, họ báo, Đề Đốc tử trận rồi. Mợ ôm chân người ta hỏi đi hỏi lại, là Đề Đốc hay Đô Đốc? Thế nhưng, đáp án chỉ có một.



Người đó đi rồi, mợ cũng không nói gì thêm nữa. Không khóc, không kêu gào, chỉ lẳng lặng qua chợ mua một xấp vải trắng, đoạn ghé qua hàng bún riêu nhà mình, dặn cái Dung tiền dành dụm của mợ giấu ở cái hộp gỗ đặt dưới thúng khoai trong túp lều lá, sau này cu Trí, bu Trinh, trăm sự nhờ nó.