Làm Dâu Nhà Phú Ông

Chương 82 :

Ngày đăng: 15:43 18/04/20


Tất nhiên có người cha vợ nào lại ám sát con rể? Lão chỉ đơn giản muốn vết thương kia chậm tiến triển để Chưởng cơ tiếp tục cai quản binh lính trong tay Thống chế. Mấy ngàn quân lận, mỗi đợt thưởng xuống đem bớt của mỗi người dăm bảy tiền thôi đã được cả đống gia tài. Chưa kể vải vóc lương thực hàng tháng, đem chỗ đó đi cứu trợ những vùng khó khăn, lấy danh nghĩa Thái phó quyên góp, dân chúng tin yêu, tiếng thơm lưu lại ngàn đời.



Chuyện quan trọng nhất, Thống chế cứng đầu cứng cổ nhưng Chưởng cơ thì khác, Thái phó bảo một chưa từng cãi hai, kẻ cầm quân chính là kẻ có quyền. Thái phó vuốt râu cong môi thoả mãn, lão cho rằng gừng càng già càng cay, ngặt nỗi lão không ngờ được, chỉ trong vài khắc ngắn ngủi lão tiếp chuyện với con rể, con gái lão đã âm thầm đổi bát canh.



Kết thúc yến tiệc, vú Oanh sốt ruột dìu mợ cả về phòng. Tiểu thư của vú thân thể mỏng manh như nước, sao có thể chịu được thứ thuốc khỉ ho cò gáy đó? Tiểu thư nôn ra rất nhiều máu, cánh môi đỏ thắm dần chuyển màu trắng bệch.



-"Để tôi gọi cậu, nếu mợ đã âm thầm chọn Trấn thủ thay vì Thái phó thì cũng nên cho cậu biết mợ đã cứu cậu rất nhiều lần, tôi tin người như cậu sẽ có trách nhiệm bảo vệ mợ."



-"Đừng...xin vú...thương tôi thì đừng..."



Mợ Thuỳ mấp máy môi nài nỉ, tay mợ vẫn cầm chặt đôi vòng bình an, nước mắt lặng lẽ rơi. Vú nom mợ ruột gan nẫu nề, mợ yếu không dậy được nên việc sắp xếp nhà cửa chuẩn bị trang hoàng đón các bu đều giao cho vú. Qua đó chừng hai tuần, phu nhân nhà Thái phó, phu nhân nhà Chưởng cơ ghé thăm từ sáng sớm, bu Phúc, bu Trinh vì đường xá xa xôi cách trở nên mãi tối mịt mới đặt chân tới trấn.



Cậu cùng ba mợ ngồi mâm dưới, các bu bề trên ngồi phản lớn trải lụa thượng hạng. Bu Phúc thấy sơn hào hải vị mắt sáng như sao, cắm đầu cắm mặt vào đánh chén chẳng thèm quan tâm tới ai sất, bu Trinh mới ở quê ra còn chưa quen, bu mợ Quyên chỉ mải để ý con gái, bu mợ Thuỳ cảm thấy ba người còn lại không cùng đẳng cấp với mình nên khá kín tiếng, rốt cuộc mang tiếng ở phủ Trấn thủ cả tuần mà cũng chẳng mấy khi tám chuyện với nhau.



Ba bu kia xa con gái lâu ngày, hàn huyên sớm tối, riêng bu Phúc rảnh rỗi chẳng có việc gì nên dạo chơi đây đó chán lại nhảy vào thư phòng cậu Lâm dò xét xem có cái gì quý giá còn cuỗm về.



-"Nghiên mực này chắc đúc từ ngọc lục bảo, màu hợp với mệnh cậu Hưng...ấm trà hay ghê nhỉ? Rót nước nóng vào thì rồng hiển linh, đem về biết đâu năm sau cậu thi may mắn...giấy trên đây tốt gớm..."
-"Được."



Cậu phán câu xanh rờn, đoạn tỉnh bơ đứng dậy, làm ra bộ chuẩn bị rời đi. Mợ giận tím mặt, vội vàng chạy vụt lên dang hai tay ra chắn người đối diện.



-"Không được, đêm qua ở chỗ mợ ba rồi thì đêm nay phải bù đắp cho tôi."



-"Bù đắp kiểu gì?"



Cậu hỏi, khoé môi khẽ tủm tỉm. Mợ rối rối cuống cuống, kéo cậu vào giường chữa thẹn để tôi thay băng cho. Cậu ngoan ngoãn theo mợ, vết thương đã bắt đầu mọc da non nhưng hễ trông thấy mợ lại xót ruột, lại sụt sà sụt sịt.



-"Tội cậu, tội cả tôi nữa. Cậu qua phòng mợ cả, cậu cưng mợ ba, mọi người đều rõ, có mỗi tôi, trong lòng cậu tôi có quan trọng hay không thì chả ai thấu, ngay cả tôi cũng không dám chắc."



Mỗi lần mợ ủ rũ đều bị cậu cù eo nhột ghê gớm. Bàn tay mang theo hơi ấm mân mê chạm tới nụ anh đào kiêu hãnh, chút ma sát nhẹ nhàng xem kẽ những cử chỉ âu yếm thân mật của ai kia khiến lồng ngực mợ ngột ngạt, gò má nhuộm một màu phấn hồng.



-"Tôi thương mợ như nào, mình tôi biết là đủ."