Làm Dâu Nhà Phú Ông
Chương 94 :
Ngày đăng: 15:43 18/04/20
Làm dâu nhà phú ông, còn một chap nữa là hết truyện. Đây là một bộ truyện khá đồ sộ với nhiều tuyến nhân vật phụ, bởi vậy bên lề mạch truyện chính còn 3-5 ngoại truyện. Về ngoại truyện mình có thói quen tách ra riêng biệt chứ không để cùng với truyện chính vì một là nó chỉ là mẩu truyện nho nhỏ vui vẻ, hai là nếu thêm sẽ làm mạch truyện bị sao nhãng và rối. Quán nước dưới gốc đa làng ngoài bà Lan còn có mợ Chi, cậu Hưng, phú ông bà cả bà hai, quán nước trên trấn thì còn chuyện mợ Thuỳ, thầy già bu Trinh, cậu mợ, mấy đứa nhà cậu mợ,...mọi người muốn gặp lại nhân vật nào hoặc biết thêm về cuộc sống của nhân vật nào thì có thể gợi ý nhé!
Cũng như các truyện khác, thông tin về sách xuất bản, ngoại truyện và các game tặng sách nhím sẽ cập nhập đầy đủ trên facebook cá nhân.
...
Nó kêu khóc thảm thương, mợ hai nghe chuyện bịa điên người định lao tới đập cho nó một trận vì tội lếu láo nhưng bị lính cản. Mợ dạo này nghén nên người yếu hẳn, lại hay khó thở, bu Trinh nom con gái tức tím tái mặt mày xót quặn từng khúc ruột, bu cố gắng bình tĩnh trình bày thay mợ.
-"Bẩm quan lớn, bữa nay trời oi, tôi đưa Trâm đi loanh quanh tản bộ. Lúc ra tới chỗ nhà kho có cây khế chua, mợ kêu thèm nhưng xung quanh toàn bùn bẩn, tôi sợ mợ trượt chân nên dặn mợ đợi, tôi xắn quần lội qua bứt khế cho mợ. Lội được vài bước gì đó thì nom thấy mợ ba cầm dao hung hăng định lao tới chỗ mợ Trâm gây sự, tôi lúc đó cuống quá liền giật vội con dao, mợ mất đà bị trượt chân nhưng chỉ ngã chút thôi, sau đó mợ vẫn đứng dậy về phòng được..."
Chẳng để bu kể hết, quan đã chửi bu láo rồi đập bàn đánh rầm kết luận.
-"Thôi đi, đừng nguỵ biện, chính bà đẩy chết mợ ba. Bay đâu, nhét gông vô cổ bà ta lôi về nhà lao đợi ngày xử trảm đền tội. Vụ án đến đây kết thúc!"
Ôi chao Trấn phó xứ Đoài, xử án còn nhanh hơn thần thám. Vừa mới liếc mắt cái đã nhìn ra thủ phạm, kẻ hầu người hạ ai nấy cũng trầm trồ nhưng không thán phục. Lính thì chả dám cãi lệnh, mợ hai khóc ngất, mặc lính cản, mợ cứ cố nhoài người bò theo bu mợ, vừa bò mợ vừa uất ức chửi lớn.
-"Đánh bỏ cha cái thằng Trấn phó bất lương, mày không đáng làm Trấn phó. Mày có giỏi thì mày đừng bắt bu bà, mày bắt bà mày đây này, bà thách cả tổ cả lò nhà mày đấy!"
Khiếp hồn mợ hai của Trấn thủ, có khác quân đầu đường xó chợ? Trấn phó ngao ngán lắc đầu, nhổ bãi nước bọt đánh phẹt tỏ vẻ chán nản. Bu Trinh lo mợ uất quá nói năng hồ đồ nên quay lại dặn dò con gái.
-"Mợ ngoan, mợ nghe bu về nghỉ đi. Bu không có tội, bu chả sợ, cùng lắm bu tới đoàn tụ với thầy mợ."
Vú còn kể cậu hai dạo này hay thích bồng mợ cả âu yếm lắm, chân tình tâm sự tháng này thấy mợ Thuỳ cũng nghén ăn chua, có khi năm sau sinh con cùng năm với mợ hai thì vui cửa vui nhà phải biết. Lần nào vú về mợ hai cũng đập đồ, mợ mang bầu tính khí thất thường, lại bị mô kích nên hung dữ hơn rất nhiều. Có bận mợ Thuỳ mới ghé qua thăm, mợ hầm hầm ném chén trà sưng vếu trán người ta, chẳng hiểu sao cậu hai chỉ bảo mợ cả qua thư phòng cậu lấy thuốc bôi mà máu ghen của mợ hai đã dâng trào như sóng cuộn mùa bão.
-"Cậu cũng cút nốt đi, biến theo mợ cả về thư phòng của cậu đi, để mợ ấy đẻ cho cậu cu tí, khỏi cần con của tôi nữa."
Cậu hai khổ sở siết chặt mợ hai, mặc mợ cắn, mặc mợ đánh cũng kệ chẳng buông. Mợ bị khống chế nên sinh cảm giác ngột ngạt, càng muốn phát rồ.
-"Cậu lấy tôi cậu được tất cả, danh vọng tiền tài vợ lớn vợ nhỏ. Còn tôi ngu tôi mới lấy cậu, để giờ tôi chẳng có gì cả, bu mất đằng bu chồng mất đằng chồng."
-"Mợ không mất ai cả, ngoan, nghe tôi húp thêm thìa cháo nữa, đợi mợ khoẻ tôi dẫn mợ đi gặp bu."
Tin mừng cậu cũng vừa mới nhận được thôi, hoá ra bữa đó chiếc cũi nhốt bu Trinh mắc kẹt ở lùm cây chứ không rơi hẳn xuống vực, bu may mắn được thầy cứu. Thầy dẫu sao vẫn hơn cậu một bậc, làm việc kín kẽ chẳng để lại sơ hở gì, mãi đến khi cậu giải oan cho bu rồi thầy mới lộ diện. Nghe đâu thầy còn đích thân hộ tống bu về quê, Dung Trí Trang Toàn gặp bu khóc như lũ về, có mỗi mợ Trâm cậu dỗ như nào mợ vẫn không chịu tin, dần dần mợ sinh bệnh trầm mặc, lười nhìn cậu, lười nói chuyện với cậu, đến chửi cũng lười.
Rồi đến một buổi sáng nọ, khi mợ soi mình qua chậu nước, mợ giật mình tưởng đang nhìn ma nữ. Con ma khô khốc mặt mũi xanh lè, mợ nhìn qua cậu đang vắt khăn lau chân tay cho mợ, cậu càng ngày càng phong độ, nhớ tới mợ Thuỳ vẫn trẻ trung xuân sắc, mợ bỗng thấy họ xứng đôi ghê quá. Cậu cho mợ ấy cu tí là phải thôi, cu tí của mợ Thuỳ rồi sẽ giỏi hơn cu tí của mợ, sẽ được cậu cưng hơn, cu tí của mợ nhất định sẽ tủi thân lắm, mợ thương con khoé mắt rơm rớm. Đàn bà mang bầu nhạy cảm khác thường, mợ hai chẳng ngoại lệ, mợ chán chường thu gói đồ đạc, chỉ để lại cho cậu vài chữ vỏn vẹn.
"Cái danh mợ hai của Trấn thủ tôi không thèm nữa, tôi bỏ cậu."
Trước khi về quê mợ ghé qua gian mợ Thuỳ, mợ muốn xin lỗi vụ ném cái chén. Mợ vội nên chẳng gõ cửa, mà nếu như gõ, chắc cả đời mợ sẽ không trông thấy chiếc vòng của mình lần thứ hai. Chiếc vòng đá đỏ cậu khắc tặng mợ. Bận trước ở gia trang bên ngoài cậu từng đưa mợ tới chỗ mợ Thuỳ chỉ để chuộc lại, nhưng không gặp được tiểu thư Minh Châu. Mợ Thuỳ có chiếc vòng đó từ bao giờ? Sao không đem sang trả cho mợ mà ngồi mân mê lau chùi tỉ mẩn đến thế? Vì đâu mợ giả bộ gõ cửa, mợ cả lại hoảng hốt nhét vội trong hộc bàn, phủi phủi váy áo quay ra tươi cười với mợ? Tất cả, chỉ có một đáp án thôi, là bởi mợ khờ! Mợ lừ lừ tiến tới chiếc bàn, nhanh như cắt cầm lấy chiếc vòng của mình, đoạn mỉa mai.
-"Người trong lòng mợ là ai, cả cái trấn này có thể nhầm lẫn, nhưng đừng hòng qua mắt tôi. Từ con gái trưởng thôn tới con nhà bán cám lợn, con nào mê cậu hai tôi liếc qua là biết liền. Nhưng loại gái như mợ, cho tới bây giờ là loại tôi khinh nhất!"