Làm Khốc Bảo Chủ Tức Giận
Chương 2 :
Ngày đăng: 03:53 22/04/20
Lần này Quân Chấn Tiêu đến Hàng Châu, nhiệm vụ chính yếu là muốn mang hương liệu trân quý về, đưa cho nương làm lễ vật mừng thọ.
Khi hắn cùng Trình Định Nghiêu gặp mặt thương lượng xong, thuận lợi lấy được hương liệu với giá hợp lý. Vốn dĩ hắn tính lập tức khởi hành trở về “Lãnh Diễm Bảo”. Kết quả lại đột nhiên nhớ tới việc mà muội muội Quân Ngưng Nhi của hắn nhờ làm hộ trước khi hắn xuống Hàng Châu,.
Cái cô gái nhỏ rãnh rỗi kia, nghe nói châu hoa* ở Hàng Châu được làm đặc biệt tinh xảo, bởi vậy ngàn dặn dò, vạn công đạo, muốn hắn cần phải thay nàng chọn lựa một ít trang sức xinh đẹp mang về. ( *ngọc trai được khắc thành hình các loại hoa văn )
Căn cứ theo thám thính của hắn, bên cạnh ven hồ dương liễu có một cửa hàng bán trang sức châu hoa cũng lịch sự tao nhã, được các thiên kim tiểu thư rất ưu ái, việc làm ăn vô cùng tốt.
Vì thế, ngày hôm nay sau khi dùng xong ngọ thiện, Quân Chấn Tiêu phân phó cho tôi tớ bên cạnh đi làm chuyện khác, rời khỏi khách điếm ngủ trọ tự mình đi tìm, lững thững hướng về phía hồ mà đi.
Trên đường đi, cả người hắn tản mát ra hơi thở không tốt, mọi người không tự chủ nhường đường cùng hắn bảo trì một đoạn khoảng cách “an toàn”, có vẻ như nếu quá thân cận với hắn sẽ gặp phải phiền toái gì đó.
Quân Chấn Tiêu không phải không phát hiện ra tình huống như vậy, chỉ là hắn cũng không để ý đến, bởi vì hắn sớm đã quen người khác đối với hắn tôn kính cùng sợ hãi.
Từ nhỏ, cá tính hắn chính là như vậy, lạnh lùng, nghiêm cẩn, đạm mạc gần như lạnh như băng.
Bình thường hắn rất lạnh lùng thản nhiên, thái độ khi làm việc lại gần như nghiêm khắc, bởi vì hắn cho rằng chỉ có thật sự nhập toàn bộ công việc vào đầu, mới là thái độ phụ trách mà bản thân cần phải có.
Đối với việc người bên ngoài kính sợ, hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt, ít nhất là bất luận hắn làm chuyện gì, hạ mệnh lệnh gì, đều dễ dàng được người khác đồng ý nghe theo
Hắn bước đi với bộ pháp trầm ổn, theo hướng ven hồ đi đến, đang lúc hắn vừa nghĩ trước khi trở về “Lãnh Diễm Bảo” còn có chuyện gì phải xử lý nữa không, bỗng nhiên thoáng nhìn xa xa có một thân ảnh rất quen mắt.
Hắn giật mình, tập trung nhìn vào, lập tức nhận ra nữ tử kiều nhỏ kia chính là Trình Tịnh Tuyết.
Từ lần trước sau khi ở trên đường chia tay trong không khí không vui đã được hai ngày
Trong hai ngày này, không biết vì sao, trong đầu hắn ngẫu nhiên sẽ hiện lên thân ảnh của nàng, hồi tưởng lại vẻ mặt khi nàng tức giận, còn có khi nàng tức giận trừng mắt hắn, đôi mắt kia do tức giận mà càng xinh đẹp.
Từ trước tới nay chưa bao giờ có nữ nhân nào làm nhiễu loạn nỗi lòng của hắn như nàng, nhưng hắn chỉ cho rằng đây thuần túy là vì hắn cảm thấy chính mình có thể thật sự hiểu lầm nàng, mới có thể canh cánh đem nàng để ở trong lòng, cũng không phải bởi vì đối với nàng sinh ra tình cảm khác thường gì.
Quân Chấn Tiêu thu hồi tầm mắt, không tính tiến lên chào hỏi cùng Trình Tịnh Tuyết, nhưng mà khi hắn thoáng nhìn thấy một người nam tử thần sắc âm trầm lặng lẽ theo đuôi nàng, mày không khỏi nhíu lại.
Nam nhân kia là ai? Muốn làm cái gì?
Cước bộ Quân Chấn Tiêu chần chờ trong chốc lát, không tự giác lặng lẽ tiếp cận về hướng bọn họ.
Trình Tịnh Tuyết một chút cũng không phát hiện chính mình bị người khác theo dõi, thẳng đến khi ở phía sau nàng vang lên một tiếng nói trầm thấp ── “Tịnh Tuyết cô nương.”
Nàng nhìn lại, nhận ra đối phương là Ngũ Cánh Cương, người lúc trước từng nhiệt liệt theo đuổi nàng.
“Ngũ công tử, có chuyện gì không?” Nàng giơ lên một chút mỉm cười khách khí, trong lòng nhịn không được âm thầm đoán hắn muốn làm cái gì?
Hai ngày trước nàng đã ở trước mặt của hắn, làm bộ mình đã có người trong lòng, mà lúc ấy hắn cũng đã suy sụp rời đi, hẳn là phải đối với nàng hết hy vọng mới đúng nha......
Nghĩ đến sự kiện lúc trước kia, trong đầu Trình Tịnh Tuyết lại không tự giác hiện lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cứng rắn kia của Quân Chấn Tiêu, điều này làm cho tâm tình của nàng trong nháy mắt trở nên không tốt.
Hừ, cái người đáng giận đáng bị tên xuyên thấu kia, xú nam nhân tự cho là đúng, lại có thể hiểu lầm nàng như vậy! Tốt nhất nàng cùng hắn đời này đều không cần phải gặp lại!
“Tịnh Tuyết cô nương, tại sao chỉ có một mình trên đường vậy?” Ngũ Cánh Cương quan tâm hỏi.
“ Đột nhiên thân thể Hỉ Nhi không thoải mái, ta để cho nàng đi về nghỉ ngơi trước.” Trình Tịnh Tuyết giải thích đơn giản.
Vốn dĩ nàng cùng Hỉ Nhi muốn đi đến một cửa hàng bán trang sức châu hoa ven hồ, tính chọn lựa muốn tặng cho Hỉ Nhi một chiếc khăn tay làm quà mừng sinh nhật, không thể ngờ được Hỉ Nhi đang đi nửa đường lại đột nhiên bị tiêu chảy.
Mắt thấy sắc mặt Hỉ Nhi trắng bệch, một bộ dáng cực khổ khó chịu, nàng thật sự không đành lòng để cho Hỉ Nhi tiếp tục chịu thống khổ, nhanh chóng quyết định muốn Hỉ Nhi trở về nhà trước.
Vốn dĩ nàng cũng tính cùng trở về, nhưng lại nghĩ các nàng đã sắp đến cửa hàng ven hồ, cứ như vậy quay trở về vậy chẳng phải là uổng công chuyến đi này hay sao? Nàng do dự trong chốc lát, nghĩ rằng hiện tại là ban ngày ban mặt, vùng này lại là nơi nàng rất quen thuộc, nàng nhanh chóng đến cửa hàng chọn lễ vật rồi trở về, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.
Không thể ngờ được, Hỉ Nhi vừa mới rời đi không bao lâu, nàng liền gặp gỡ Ngũ Cánh Cương, thật sự rất không may.
Nghe thấy câu trả lời của nàng, nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng ở chỗ rẽ trong lòng Quân Chấn Tiêu có chút kinh ngạc.
Không thể ngờ được nàng đối với nha hoàn rất săn sóc, hoàn toàn bất đồng với thiên kim tiểu thư điêu ngoa kiêu căng, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác trong ấn tượng của hắn.
Nếu đổi thành những thiên kim tiểu thư được nuông chìu thành hư khác, chỉ sợ là mặc kệ nha hoàn thân thể không thoải mái ra sao, đều cứng rắn phải có người đi theo hầu hạ.
“Ngũ công tử, ta còn có chút việc, đi trước một bước.”
Mắt thấy Trình Tịnh Tuyết xoay người muốn chạy, Ngũ Cánh Cương nhanh chóng ngăn cản nàng.
“Đợi chút! Ta còn có chuyện chưa nói xong.”
“Có việc gì mời nói?” Trình Tịnh Tuyết tính tình nhẫn nại hỏi.
“Tịnh Tuyết cô nương, ta đã thám thính qua, ngày đó người nam nhân ở trên đường kia, là bảo chủ “ Lãnh Diễm Bảo ” Quân Chấn Tiêu, đúng không?”
“Đúng thì sao?” Trình Tịnh Tuyết hỏi lại.
Chỉ cần nghĩ đến Quân Chấn Tiêu hiểu lầm về mình, trong lòng nàng sẽ tự động sinh khí.
May mắn trong lúc đó bọn họ không có việc gì cùng gặp lại, mà hắn nếu đã thuận lợi mua được hương liệu mong muốn từ trong tay cha, hẳn là rất nhanh sẽ trở về “Lãnh Diễm Bảo” thôi.
Mắt thấy mấy người kia càng lúc càng tới gần, nàng không có thời gian do dự hoặc là hỏi thêm câu gì, lập tức trốn vào trong lòng Quân Chấn Tiêu, thậm chí còn tự động tự tay kéo áo choàng của hắn, đem thân thể của nàng che giấu bao vây lại.
“Cô nương ──”
Quân Chấn Tiêu kinh ngạc một trận, làm thế nào cũng không nghĩ rằng nàng lại đột nhiên làm như vậy.
“Đừng nhúc nhích, đừng để cho người khác thấy ta, làm ơn.”
Thanh âm Trình Tịnh Tuyết từ trong lòng hắn truyền đến, hắn quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện có người đang tới gần, nháy mắt cũng hiểu được sự cố kỵ của nàng.
Cũng đúng, cả người nàng ướt đẫm, cảnh xuân hơi lộ ra, đúng là không thích hợp để cho người khác nhìn thấy bộ dáng của nàng.
Sau khi hiểu được dụng ý của nàng, Quân Chấn Tiêu tùy ý nàng trốn trong ngực, thậm chí còn vươn cánh tay ra bảo vệ nàng, khiến cho nàng có thể trốn càng thêm sâu hơn.
Chẳng qua, cảm giác thiên hạ trong lòng tồn tại quá mức mãnh liệt, thân hình xinh đẹp kì diệu kia gắt gao dựa sát vào hắn, khiến cho hắn có thể tinh tường cảm giác được thân thể của nàng có bao nhiêu mềm mại.
Tâm luôn luôn cứng rắn lạnh lùng đột nhiên có chút rối loạn.
Trong đầu của hắn bỗng dưng hiện lên biểu tình khi nàng tức giận, thần sắc kinh ngạc của nàng, bộ dáng nàng mang lệ, lúc nàng xấu hổ không biết làm gì......
Dung nhan kia hé ra rất sinh động lại rõ ràng như vậy, khiến cho Quân Chấn Tiêu phát hiện rõ ràng chính mình cũng không biết từ lúc nào bất giác đem mỗi một biểu tình của nàng hoàn toàn ghi tạc trong lòng.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, tâm tư của hắn bị một nữ nhân chiếm cứ cùng nhiễu loạn, đây là vì sao?
Là vì nàng cùng những nữ nhân mà hắn từng gặp qua không giống nhau, tuy rằng thân là thiên kim đại tiểu thư, lại rất quan tâm đến cảm giác của hạ nhân, tuy rằng người theo đuổi rất nhiều, nhưng cũng không bởi vậy mà cảm thấy kiêu ngạo hoặc là đắc ý, những chỗ đặc biệt này khiến cho hắn bất tri bất giác nhìn nàng với cặp mắt khác xưa sao?
Trình Tịnh Tuyết vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn tránh né, không cho người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, nhưng đặt mình ở trong sự ôm ấp của hắn, hơi thở nam tính của hắn lại vây quanh nàng, khiến cho lòng của nàng không hiểu sao lại hồi hộp không thôi.
Thật là kỳ quái, nàng hẳn là phải thực chán ghét nam nhân tự cho là đúng này mới phải, nhưng mà vì sao hiện tại lại cảm thấy nép ở trong lòng của hắn thực an tâm?
Mà rõ ràng cả người hắn tràn ngập hơi thở lạnh như băng, vì sao giờ phút này nàng lại cảm thấy đáy lòng ấm vù vù ?
Vì sao nàng lại có loại cảm xúc động tâm như vậy?
Đây là điều không nên có!
Nàng cũng không quên vừa rồi Ngũ Cánh Cương nói ── Quân Chấn Tiêu đã có vị hôn thê!
Trình Tịnh Tuyết cắn chặt răng, cố gắng bỏ qua những xôn xao khác thường dưới đáy lòng, biết chính mình tốt nhất hãy nhanh chóng cách xa nam nhân này một chút, miễn cho chính mình càng lúc càng trở nên cổ quái.
Qua một lúc như vậy, nhìn thấy mấy người đi tới kia hẳn là đã đi xa, nàng cũng nên nhanh chóng nghĩ biện pháp thay ra y phục ẩm ướt này.
“Cái kia......” Nàng mở miệng nói:“Có thể phiền toái công tử nghĩ biện pháp đưa ta trở về không? Nếu không thì chỉ cần đưa ta đến khách điếm gần đây cũng được, giúp ta thông tri Hỉ Nhi hoặc một nha hoàn khác trong nhà, nói các nàng đưa xiêm y tới cho ta.”
Quân Chấn Tiêu vừa nghe, không chút do dự nói:“Ta đưa cô nương trở về!”
Cả người nàng đã ướt đẫm, nên nhanh chóng thay ra y phục ẩm ướt, nếu còn trì hoãn thời gian để kiếm khách điếm, vạn nhất nhiễm phải phong hàn sẽ không tốt lắm.
Người luôn luôn đối với người khác lãnh đạm gần như vô tình như hắn, lúc này lại rất tự nhiên mà đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, thay nàng suy nghĩ.
“Vậy phiền toái công tử.”
Trình Tịnh Tuyết vừa mới từ trong áo choàng lộ mặt ra, dư quang trong khóe mắt đã thoáng nhìn thấy một gương mặt nhìn rất quen mắt xuất hiện, điều đó khiến cho nàng sợ hãi vô cùng, ở trong lòng hô to không ổn.
Nàng vội vàng muốn tránh trở lại trong áo choàng của Quân Chấn Tiêu, nhưng cũng không kịp nữa rồi
“Di? Đây không phải là tiểu thư Tịnh Tuyết của Trình gia sao?”
Nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ trung niên, biểu tình Trình Tịnh Tuyết trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, đồng thời dưới đáy lòng phát ra một tiếng khóc thét.
Trời ạ! Cái này thảm rồi !
Vị Phương đại thẩm này ở thành tây, bình thường thích nhất là đi tám chuyện, cho dù là việc nhỏ như thế nào chỉ cần qua lời thêm thắt của nàng, rất nhanh có thể truyền khắp Hàng Châu.
Vì không để cho Phương đại thẩm có cơ hội suy nghĩ miên man, nàng giành trước giải thích nói:“Vừa rồi ta vì chụp một cái khăn tay, không cẩn thận ngã vào trong hồ, thiếu chút nữa mất mạng, may mắn Quân công tử vừa vặn đi qua, hảo tâm ra tay cứu ta, nếu không hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng được.”
“Nha, thì ra là như vậy......” miệng Phương đại thẩm tuy rằng hưởng ứng như vậy, nhưng vẻ mặt trên mặt hiển nhiên không thực sự tin tưởng sự việc chỉ đơn thuần như vậy.
Nếu chỉ là ra tay cứu giúp, vậy hiện tại nàng đã an toàn, có cần thiết còn vô cùng thân thiết ôm nhau như vậy không?
Hơn nữa xem bộ dáng nàng hai má hồng hồng, rõ ràng là có chuyện mờ ám!
“Là thật, hắn chỉ là ân nhân cứu mạng của ta mà thôi.” Trình Tịnh Tuyết lại lần nữa dùng ngữ khí cường điệu vô cùng khẳng định.
“Ta biết, ta biết.” Phương đại thẩm hưởng ứng cho có lệ.
Ánh mắt của nàng lại thâm sâu nhìn thân thể tuấn nam mỹ nữ vẫn tựa vào nhau liếc mắt một cái xong, lúc này mới mang theo một tia tươi cười quỷ dị xoay người rời đi.
Vẻ mặt kia của Phương đại thẩm thoạt nhìn dường như là muốn khẩn cấp đem tin tức mới phát hiện được nhanh chóng tuyên truyền ra ngoài, nhất thời khiến cho da đầu Trình Tịnh Tuyết run lên một trận, có loại dự cảm không ổn mãnh liệt......