Làm Khốc Bảo Chủ Tức Giận
Chương 4 :
Ngày đăng: 03:53 22/04/20
Sau khi rời khỏi Tiêu gia, trong khoảng thời gian ngắn Trình Tịnh Tuyết không biết mình nên đi đâu mới tốt.
Nàng vỗ về hai má đau đớn đỏ ửng, vồn dĩ muốn nhanh chóng về nhà mà trốn, để khỏi bị người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, nhưng lại vừa vặn nhìn thấy có một đám người đang đi thẳng về phía mình.
Nàng nhanh chóng tránh né, rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh rời đi, chính là không muốn để cho người ta nhìn thấy hai má sưng đỏ của mình, tránh cho lại có lời đồn đãi khoa trương gì truyền ra ngoài.
Dọc theo đường đi, chỉ cần nàng thoáng nhìn thấy chỗ nào có người, lập tức hướng sang một hướng khác mà đi, kết quả là vì rất chuyên tâm lưu ý đến mọi người trên đường, không chú ý xem rốt cuộc mình đã đi đến nơi nào, cuối cùng mới phát hiện rõ ràng chính mình lại đang trên đường ra ngoài thành.
Một khi đã như vậy, Trình Tịnh Tuyết đơn giản đi ra khỏi thành, đi đến một dòng suối nhỏ ở bên ngoài thành, định tìm một nơi yên lặng trước rồi tính tiếp.
Nơi này rất u tĩnh, bình thường rất ít khi có người đi ngang qua, bởi vậy nàng thực yên tâm mà ngồi ở bên dòng suối không người, cả người đáng thương hề hề cuộn mình lại, đắm chìm trong cảm xúc ủy khuất của mình.
Mặt đau quá......
Nàng vỗ về hai gò má chính mình, cảm giác nóng rát kia còn chưa hoàn toàn biến mất.
Tiêu Nhã Vân xuống tay thật là hung ác, các nàng cũng không thật sự có thâm thù đại hận gì, có cần thiết đối đãi với nàng như vậy không?
Sống mười bảy năm, đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng bị người khác dùng lời lẽ ác độc mắng chửi, cũng là lần đầu tiên bị bạt tai như vậy, một loại cảm giác khuất nhục mãnh liệt nảy lên trong lòng.
Hai mày liễu của nàng nhíu chặt lại, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên hình ảnh Ngũ Cánh Cương vì theo đuổi không thành quay lại muốn tập kích, khinh bạc nàng.
Càng nghĩ, tâm tình của nàng càng xấu, càng khổ sở.
Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng nghĩ tới việc muốn làm tổn hại đến bất cứ ai, nhưng mà vì sao...... Vì sao những người này lại muốn thương tổn nàng như vậy?
Có lẽ là vì bốn bề vắng lặng, Trình Tịnh Tuyết không phải kìm nén cảm xúc chính mình, nước mắt thương tâm tựa như dây trân châu bị cắt đứt, rơi xuống không ngừng.
Nàng khổ sở rơi nước mắt mãnh liệt, hoàn toàn đắm chìm bên trong cảm xúc bản thân, không hề phát hiện có một đạo tầm mắt, dừng lại trên thân thể của nàng.
Quân Chấn Tiêu nhìn chằm chằm bóng dáng cô đơn của nàng, hai mày rậm nhíu lại.
Vừa rồi hắn từ trong Tiêu gia đuổi theo, vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ về nhà, nhưng mà ngay khi hắn đang muốn hướng về phía Trình gia đuổi theo, khóe mắt dư quang vừa vặn thoáng nhìn thấy thân ảnh của nàng biến mất ở một đầu góc đường khác.
Hắn một đường theo đến đây, không lập tức ngăn nàng lại, chính là muốn biết được nàng định đi đâu, không nghĩ tới nàng một đường ra khỏi thành, một mình trốn ở chỗ này khóc.
Quân Chấn Tiêu đứng lặng ở một khoảng cách phía ngoài, biết cảm xúc của nàng cần được phát tiết, nên chỉ đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn thân ảnh của nàng, không hề tiến lên quấy rầy nàng.
Nhưng mà, nhìn nàng bởi vì khóc mà thân mình phập phồng kịch liệt, nghe tiếng khóc nức nở thương tâm khổ sở của nàng, mày của hắn càng lúc càng nhíu chặt lại, tâm cũng thắt chặt hơn.
Những năm qua, chưa bao giờ có nước mắt của nữ nhân nào có thể khiến cho hắn cảm thấy đau lòng, nhưng mà giờ phút này thấy nàng khóc, đáy lòng của hắn lại nổi lên cảm giác thương tiếc không thôi, thậm chí ngực cũng theo đó mà đau đớn.
Hắn nghĩ...... Cảm giác đối với nàng, sợ rằng đã sớm không phải chỉ đơn thuần là thích mà thôi, nếu không, vì sao nước mắt của nàng lại dễ dàng tác động cảm xúc của hắn như vậy, khiến cho hắn đau lòng như thế?
Nhìn thấy nàng đã khóc một thời gian rất lâu, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Quân Chấn Tiêu không khỏi có chút lo lắng cho trạng huống thân thể của nàng.
Do dự trong chốc lát, rốt cục hắn cũng cất bộ pháp, chậm rãi đi đến bên thân thể của nàng.
Ngay từ đầu Trình Tịnh Tuyết cũng chưa hề phát hiện sự xuất hiện của hắn, chỉ đến khi nàng nâng cánh tay lên lau nước mắt, mới thoáng nhìn thấy bóng người bên cạnh.
Nàng kinh ngạc tột độ, mở to hai mắt quay đầu nhìn lại.
Khi nàng thấy thân ảnh cao lớn của Quân Chấn Tiêu, trong nháy mắt chỉ có kinh ngạc mà quên mất phản ứng.
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng cuống quít đem nước mắt trên mặt lau đi.
“Ta...... Ta...... Ta không sao...... Ta muốn trở về......” Nàng đứng lên, xoay người muốn chạy, không nghĩ lại để cho nam nhân này thấy hình ảnh đáng thương của mình.
Khi nàng hốt hoảng đi qua bên cạnh, Quân Chấn Tiêu không chút nghĩ ngợi vươn tay, đem nàng kéo trở lại bên mình, theo bản năng không hy vọng nàng rời đi.
Trình Tịnh Tuyết không dự đoán được hắn lại đột nhiên có hành động như vậy, bất ngờ không kịp phòng bị, toàn bộ thân mình kiều nhỏ vì trọng tâm không vững mà nhào vào trong lòng của hắn.
Hơi thở nam tính, vòng tay ôm ấp rộng lớn, đem cả người nàng vây lại thật chặt, cái loại cảm giác giống như đã được bảo hộ chặt chẽ này khiến cho cảm xúc của nàng lại trở nên kích động, nhịn không được rơi nước mắt lần nữa.
Quân Chấn Tiêu ôm nàng, không định buông tay, chỉ sợ vừa nhẹ nhàng buông ra, nàng đã lập tức chạy mất.
Hắn trầm mặc một lát, sau đó mở miệng giải thích: “Vừa rồi ta ở Tiêu gia, nói chuyện hôn sự của ta cùng Tiêu Nhã Vân không liên quan đến nàng, không phải vì cho rằng nàng xen vào việc của người khác, mà là không muốn liên lụy đến nàng, không hy vọng nàng vướng vào những chỉ trích không nên có lại chịu thêm ủy khuất.”
Nghe thấy lời hắn nói, Trình Tịnh Tuyết có chút kinh ngạc, mà lúc hiểu được tâm tư của hắn, trong lòng nàng nhất thời cảm thấy vô cùng vui sướng, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nước mắt vẫn chưa dừng lại được, rất nhanh vạt áo trước ngực hắn đã bị ướt đẫm một mảnh.
Không biết có phải nàng nghe lầm hay không, dường như bên tai truyền đến tiếng than nhẹ bất đắc dĩ của hắn.
“Đừng khóc.” Hắn thấp giọng nói.
“Chàng...... Mặc kệ ta......” Nàng nghẹn ngào nói.
Mặc kệ nàng? Quân Chấn Tiêu ở trong lòng cười khổ.
Quân Chấn Tiêu gật gật đầu, hiểu được trong lòng Trình Định Nghiêu đã có tính toán, không hề nói thêm điều gì.
“Nhưng mà, cha......”
Trình Tịnh Tuyết muốn kháng nghị, Trình Định Nghiêu lại an ủi nàng nói:“Tịnh Tuyết, chuyện này cứ quyết định như vậy. Con yên tâm, cha mẹ nhất định sẽ đến đón con, trong khoảng thời gian này con coi như làm khách ở 『 Lãnh Diễm Bảo 』đi!”
“Nhưng mà......”
“Tin tưởng cha, đây tuyệt đối là an bài tốt nhất.”
Trình Định Nghiêu biết nữ nhi thực luyến tiếc cùng bọn họ tách ra, nhưng mà hắn cũng biết biện pháp nhất định nào có thể khiến cho nữ nhi nghe theo.
Hắn lặng lẽ nói với nữ nhi: “Ngoài lý do an bài như vậy sẽ tốt cho con, trên lộ trình lần này, nếu thiếu một người, cũng có thể tiết kiệm một ít chi tiêu, bằng không, cha thật sự lo lắng chưa đến được nhà ông chú con, tiền đã bị dùng hết.”
Lời nói này, quả nhiên thành công khiến cho Trình Tịnh Tuyết bất đắc dĩ đánh mất ý niệm kháng nghị trong đầu.
Nàng cũng không thật sự hy vọng phát sinh tình hình một nhà ba người dãi gió dầm sương, dù sao cha mẹ đã có tuổi, làm sao chịu nổi ép buộc như vậy?
Nhìn thấy nữ nhi đã thỏa hiệp, Trình Định Nghiêu không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Quân bảo chủ, vậy Tịnh Tuyết làm phiền bảo chủ chiếu cố nhiều hơn.” Sau khi nói xong, Trình Định Nghiêu định trở lại trên xe ngựa, Quân Chấn Tiêu lại đột nhiên gọi hắn lại.
“Trình lão bản xin chờ một chút.”
“Quân bảo chủ còn có chuyện gì?”
“Thời gian trước Trình lão bản bán cho ta hương liệu, ta thực vừa lòng, ta tin tưởng nương nhất định cũng rất thích, cho nên ta nghĩ nếu sau này Trình lão bản lại có hương liệu quý như vậy, cần phải giúp ta giữ lại một ít hàng.”
“Đương nhiên, việc đó không thành vấn đề.” Trình Định Nghiêu một lời hứa hẹn.
“Tốt lắm, ta đặt trước tiền hàng cho Trình lão bản, tương lai nếu có mặt hàng nào tốt, mong rằng Trình lão bản sẽ hỗ trợ.” Quân Chấn Tiêu nói xong, lấy ngân phiếu có giá trị không nhỏ, giao cho Trình Định Nghiêu.
Trình Định Nghiêu nhìn tấm ngân phiếu kia, lại nhìn Quân Chấn Tiêu, trong lòng nảy lên một trận cảm động.
Tuy rằng ngoài miệng Quân Chấn Tiêu nói đây là tiền hàng đặt trước, nhưng mà trong lòng hắn biết, rõ ràng đây là vì Quân Chấn Tiêu sợ trên đường đi bọn họ loay hoay không đủ dùng, riêng lấy ra giúp đỡ bọn họ.
Một người nam nhân khẳng khái giúp đỡ người khác như vậy, thật sự là rất khó có được!
Tuy rằng bộ dáng hắn luôn lãnh đạm ác liệt, nhưng mà khi mời hắn về nhà làm khách trong lúc nói chuyện với nhau, Trình Định Nghiêu tin tưởng Quân Chấn Tiêu là người rất có tài, một nam nhân có trách nhiệm, khẳng định sẽ có kết cục tốt đẹp.
Đây cũng là nguyên nhân Trình Định Nghiêu đem nữ nhi phó thác cho Quân Chấn Tiêu, bởi vì hắn hy vọng nữ nhi có thể hòa tan tâm cứng rắn lạnh lùng kia của Quân Chấn Tiêu, có thể có được kết cục hạnh phúc.
“Vậy chúng ta phải đi đây. Tịnh Tuyết, con yên tâm, cha mẹ nhất định sẽ lên đường bình an, cũng rất nhanh sẽ đến『 Lãnh Diễm Bảo 』đón con.”
“Đợi chút!” Trình Tịnh Tuyết vội vàng tiến lên, nhẹ giọng nói với cha: “Cha, nếu Quân bảo chủ đã đem tiền hàng đặt trước cho cha, mà số tiền này khẳng định là đủ cho ba người chúng ta chi tiêu dư dả ở trên đường, vậy con ──”
Trình Định Nghiêu lắc lắc đầu, đánh gãy lời của nàng, nói: “Hài tử ngốc, cha cuối cùng vẫn lo lắng một cô nương như hoa như ngọc như con, ở trên đường sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, dù sao lộ trình lần này rất xa xôi, cũng không phải một hai ngày là có thể đến được! Nghe lời cha, con trước hết cứ ở 『 Lãnh Diễm Bảo 』 làm khách, đừng để cho cha mẹ lo lắng, được không?”.
Nhìn thấy cha kiên trì, Trình Tịnh Tuyết tuy rằng luyến tiếc không thôi, cũng chỉ có cách gật đầu đồng ý.
Nhìn theo xe ngựa rời đi, chỉ cần nghĩ đến việc không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại cha mẹ, lòng của nàng liền nảy lên một trận sầu não, trên mặt cũng hiện lên vẻ u sầu.
Quân Chấn Tiêu thấy vẻ mặt nàng cô đơn, sợ nàng nhịn không được lại rơi nước mắt, liền nói: “Đừng khóc, vừa rồi cha nàng không phải đã nói người sẽ rất nhanh tới đón nàng sao?”
Trình Tịnh Tuyết dùng sức trừng mắt nhìn, đem nước mắt vừa có ý rơi ra lau đi.
“Ta sẽ không khóc, ta không yếu ớt như vậy!”
“Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta cũng rời đi!”
“Ân......” Trình Tịnh Tuyết không cảm thấy có gì khác thường.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, tâm tình bỗng nhiên lâm vào một trận lung tung.
Vừa rồi nàng một lòng không muốn cùng cha mẹ tách ra, bởi vậy không có bao nhiêu thời gian nghĩ đến chuyện khác, mà hiện tại rốt cục đã ý thức được, từ nay về sau mình có thể phải cùng này nam nhân sớm chiều ở chung một đoạn thời gian rất dài.
Trong đầu của nàng không tự chủ được hiện lên hình ảnh bọn họ ôm nhau hôn môi ở bên dòng suối, điều đó làm cho nàng tạm thời quên đi nỗi buồn ly biệt, hai gò má cũng không tự giác nhiễm thượng một tầng màu hồng rất xinh đẹp.
Đối với tương lai cùng hắn chung sống hàng ngày...... Trong lòng của nàng lại có chút mong đợi......
(1) Bản cv là “ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ” : xuất phát từ tác phẩm “Tỉnh thế hằng ngôn” của Phùng Mộng Long. Gồm 2 câu: ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ – thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong (屋漏偏逢连夜雨 – 船迟又遇打头风). Giải nghĩa: phòng dột còn phải trải qua suốt đêm mưa, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió. Hàm ý: hoạ vô đơn chí, tai hoạ đến dồn dập. Chuyển thơ:
Nhà dột còn gặp mưa giông
Thuyền ai chấp chới gió không cho về