Làm Khốc Bảo Chủ Tức Giận

Chương 6 :

Ngày đăng: 03:53 22/04/20


Dưới cảm xúc tức giận, Trình Tịnh Tuyết đạp bộ pháp tức giận một đường đi trở về phòng.



Bởi vì xiêm y nửa người phía dưới tẩm nước ao đã sớm ướt đẫm, gió đêm bên đường lại không ngừng xuy phất, lạnh đến mức khiến nàng phát run, thậm chí ngay cả đầu cũng cảm thấy hơi đau.



Tình huống như vậy khiến cho nàng biết nếu không nhanh chóng thay ra y phục ẩm ướt này, sau đó đem thân mình làm ấm, khẳng định sẽ nhiễm phải phong hàn.



May mắn địa thế “Lãnh Diễm Bảo” thật tốt, vừa vặn có một suối nước quanh năm ấm áp chảy qua, lúc trước khi bắt đầu kiến tạo đã riêng dẫn nước suối về, mỗi một gian lầu các đều có riêng một bể nước đặc biệt như vậy, lầu các mà nàng đang ở cũng không ngoại lệ.



Nàng không ngừng phát run, cầm bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó lập tức đẩy cửa trúc đi vào trong.



Nàng nhanh chóng cởi ra xiêm y ướt đẫm, ngâm mình vào làn nước ấm trong bể.



Khi làn nước ấm áp vây quanh toàn bộ thân thể, nàng rốt cục ngừng run rẩy, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.



Nàng nhẹ nhàng vẩy nước ao lên thân thể, trong đầu không tự giác nhớ tới việc vừa rồi chịu oan ức cùng ủy khuất.



“Đáng giận! Đáng giận Quân Chấn Tiêu! Tức chết người đi được!”



Nam nhân kia cả ngày không hề thấy bóng dáng, vừa xuất hiện lại nghe theo lời muội muội hắn nói, hoài nghi nàng là một nữ nhân tùy hứng điêu ngoa.



Nam nhân đáng giận như vậy, tại sao lúc nào nàng cũng tâm tâm niệm niệm về hắn?



Trình Tịnh Tuyết hờn dỗi, cố gắng đưa hình bóng hắn ra khỏi đầu mình, mà cảm giác khi ngâm mình ở trong nước ấm lại rất thoải mái, khiến cho cả người nàng thả lỏng rất nhiều, nhất thời cảm thấy buồn ngủ.



Nàng nhắm mắt lại, để cho bản thân thả lỏng, kết quả thật sự không cẩn thận mà ngủ quên.



Lại nói về nơi khác, Quân Chấn Tiêu đang ở khắp nơi trong “Lãnh Diễm Bảo” vội vàng tìm nàng.



Hắn vốn đã trực tiếp đến lầu các mà nàng đang ở để tìm nàng, đứng bên ngoài gọi vài tiếng nhưng lại không nghe thấy nàng trả lời, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.



Không thể ngờ được vào phòng nhìn khắp lượt nhưng lại không thấy được bóng dáng của nàng.



Chỉ cần nghĩ đến nàng đang tức giận, Quân Chấn Tiêu liền đoán rằng có thể nàng không muốn để hắn tìm được, cho nên mới không trở về phòng, mà tránh ở một góc nào đó, cả người ướt đẫm phát run, thậm chí ủy khuất rơi nước mắt.



Hình ảnh vừa đoán trong đầu làm lòng Quân Chấn Tiêu lại lo lắng thêm vài phần.



Hắn rời khỏi phòng, ở khắp mọi nơi trong“Lãnh Diễm Bảo” tìm kiếm, lại thủy chung không hề thấy bóng dáng nàng, cuối cùng đành phải lần nữa trở về lầu các mà nàng đang ở, nhưng vẫn không phát hiện được bóng dáng nàng.



Hắn bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, hảo hảo suy nghĩ xem nàng có thể ở nơi nào, mà lúc này rốt cục hắn mới nhớ ra mình vẫn chưa tìm ở bể nước nhỏ.



Nàng không phải thật sự trốn ở bên trong thương tâm khóc chứ?



Quân Chấn Tiêu nhăn mặt nhăn mày, đi đến trước cửa trúc.



“Tịnh Tuyết? Tịnh Tuyết?”



Hắn liên tục gọi vài tiếng, lại không nghe thấy nửa lời đáp lại.



Nếu nàng đang ở bên trong tắm rửa, hẳn là sẽ mở miệng trả lời? Nhưng mà hắn lại không hề nghe thấy tiếng vang gì.



Nàng thật sự không ở bên trong, hay là nàng vẫn còn đang tức giận, cho nên cố ý không hé răng, không hy vọng bị hắn tìm được?



Cảm xúc lo lắng khiến cho Quân Chấn Tiêu không nghĩ thêm gì nữa, lập tức đẩy cửa gỗ ra đi vào, không thể ngờ được lại nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang mê man ở trong ao.



Nước ao trong suốt kia hoàn toàn không có hiệu quả che lấp, thân thể trần như nhộng thoáng chốc hiện ra ở trước mắt hắn, hình ảnh tốt đẹp kia khiến hắn không thể dời mắt, trong cơ thể như đang dấy lên một ngọn lửa dục vọng.



Đúng lúc này, thiên hạ đang ngủ say rốt cục đã tỉnh lại, đầu nàng hỗn loạn, cũng không hề phát hiện ra bên cạnh có thêm một người.



“Ngô...... Tại sao có thể ngủ như vậy......” Nàng lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm ra, biết bản thân nên đi lên.



Nhưng mà, có lẽ vì ngâm mình trong nước ấm quá lâu, nàng mới vừa đứng dậy, một cảm giác choáng váng mãnh liệt bỗng dưng đánh úp lại, khiến cho trước mắt nàng đột nhiên lâm vào một mảnh tối đen, trong nháy mắt cả người cũng mất đi ý thức.



Quân Chấn Tiêu thấy thế quá sợ hãi, bước một bước xa đi qua, đúng lúc trước khi nàng hôn mê ngã xuống đất đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng.



Nhìn thiên hạ trong lòng hôn mê bất tỉnh, trên mặt của hắn hiện lên sự lo lắng sâu sắc, lập tức bế nàng từ ngồi chỗ lên, mang ra khỏi bể.



Quân Chấn Tiêu ôm Trình Tịnh Tuyết về lại tẩm phòng của nàng, sau đó ôn nhu thay nàng lau thân mình trước, tiếp theo mới đặt nàng lên giường, cũng cẩn thận đắp chăn lại.
Quân Chấn Tiêu lại hôn nàng trong chốc lát, sau đó lửa nóng trên môi mới dời về phía gáy của nàng



Hắn ở trên da thịt tuyết trắng của nàng để lại một cái lại một cái ấn ký kích tình thuộc về hắn, sau đó mới chậm rãi đi xuống, hôn ở trên bộ ngực sữa rất tròn cùng đỉnh nụ hoa hồng hồng của nàng, không quên nhớ lại tư vị chúng có bao nhiêu ngọt.



Dưới sự trêu chọc của hắn, tình dục Trình Tịnh Tuyết rất nhanh đã hoàn toàn bị khơi mào. Hai tay nàng ôm chặt hắn, thân mình nóng lên nâng về phía hắn, khát vọng muốn hắn thật sự giữ lấy.



Quân Chấn Tiêu cảm nhận được khát vọng của nàng, hắn tách hai chân nàng ra, dục vọng căng cứng thật lớn của hắn đang ở cửa vào hoa kính nàng ma sát, nhưng lại không lập tức tiến vào.



Trình Tịnh Tuyết phát ra kháng nghị thất bại, thậm chí nhịn không được lấy tay đánh nhẹ vào trong ngực trần trụi của hắn một cái, kháng nghị hắn cố ý tra tấn nàng, không cho nàng thỏa mãn.



“Đừng nóng vội, ta không phải đang đến đây sao?”



Quân Chấn Tiêu hạ thấp thanh âm, động thân một cái, dục vọng căng cứng lập tức đi vào bên trong hoa kính ẩm ướt nóng bỏng tuyệt vời, làm cho Trình Tịnh Tuyết phát ra ngâm nga kiều mỵ.



Giữa lúc đang cuồng dã tiến lên, Quân Chấn Tiêu bỗng nhiên ôm nàng xoay người một cái, vị trí hai người nháy mắt trao đổi, biến thành nàng ngồi ở trên người của hắn.



Tư thế như vậy khiến cho Trình Tịnh Tuyết vừa thẹn thùng, vừa vô thố, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nhưng Quân Chấn Tiêu cũng không để cho nàng cảm thấy phức tạp quá lâu.



Đại chưởng của hắn đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nâng lên sau đó hạ xuống sát nhập vào hoa kính nàng, một lần lại một lần va chạm vào chỗ sâu nhất bên trong hoa tâm.



“A......”



Trình Tịnh Tuyết ngửa cổ, phát ra một tiếng thở dốc kiều mỵ.



Dưới sự không ngừng tiến lên của hắn, nàng theo bản năng cũng nâng lên thân mình, phối hợp tiết tấu của hắn, thậm chí không thể khống chế đẩy nhanh tốc độ hơn.



Loại khoái cảm tận tình rong ruổi này, hoàn toàn khiến cho nàng mê huyễn, cũng làm cho nàng dẹp hết tất cả rụt rè, phóng túng đong đưa thân mình, mà bộ ngực sữa đẫy đà cũng theo động tác của nàng mà lắc lư, hình thành một ộ cảnh trí xinh đẹp mất hồn.



Sau một trận cuồng dã luật động, hoa kính Trình Tịnh Tuyết bỗng dưng truyền đến một trận co rút kịch liệt, đạt tới cao trào mừng như điên.



Thấy thân mình nàng kiều nhuyễn vô lực, Quân Chấn Tiêu đơn giản để thân mình nàng cong lại, làm cho nàng nửa quỳ nửa ghé vào trước người hắn.



“Chàng...... Muốn làm cái gì?” Trình Tịnh Tuyết thở dốc hỏi.



“Nàng nói đi?”



“Ta không biết...... A a......”



Nàng mới trả lời đến một nửa, Quân Chấn Tiêu lại đột nhiên từ phía sau cường hãn đẩy vào trong thân thể của nàng, hơn nữa lập tức triển khai động tác tiến lên.



Cuồng dã luật động, mạnh mẽ giữ lấy, khiến cho cả người Trình Tịnh Tuyết lâm vào bên trong sự điên cuồng, khiến nàng lại một lần nữa đắm chìm bên trong cảm giác mất hồn mừng như điên, hắn rốt cục cũng đạt tới sự thỏa mãn cuối cùng.



Quân Chấn Tiêu hôn nàng, nhìn nàng mềm mại rúc vào trong lòng mình, trong lòng hắn thoáng chốc nảy lên một cỗ cảm giác thỏa mãn cùng kiên định khó có thể diễn tả bằng lời.



Chính là nàng, trong lòng hắn thực xác định, đã biết là nàng thì không thể không cưới.



“Tịnh Tuyết.” Hắn mở miệng nhẹ gọi.



“Ân?” Thanh âm Trình Tịnh Tuyết nhẹ nhàng yêu kiều đáp lại.



“Cha và nương ta dự tính hôm nay sẽ trở về 『 Lãnh Diễm Bảo 』, chờ bọn họ trở về, sau đó ta ──”



Lời Quân Chấn Tiêu vừa mới nói đến một nửa, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to ──



“Chấn Tiêu? Chấn Tiêu?”



Vừa nghe thấy thanh âm, hai người trên giường đều giật mình, nhất là Trình Tịnh Tuyết, nàng kinh ngạc nhìn Quân Chấn Tiêu, không nói gì ánh mắt lại chứa ý hỏi đó là người nào.



Quân Chấn Tiêu theo tiếng nói quen thuộc kia, lập tức nhận ra thân phận đối phương.



“Đó là nương ta, không thể ngờ được bọn họ vừa mới sáng sớm đã trở lại.” Hắn mở miệng trả lời, vẻ mặt lại lộ ra một tia nghi hoặc, không rõ nương làm sao có thể đến nơi này để tìm hắn?



Thắc mắc thì thắc mắc, hắn vẫn lập tức rời giường mặc lại quần áo, mà Trình Tịnh Tuyết cũng nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào xiêm y, trong lòng đối với việc sắp gặp mặt cha mẹ hắn không khỏi cảm thấy một tia khẩn trương cùng không yên, bỗng dưng có loại cảm giác xấu hổ như con dâu sắp ra mắt cha mẹ chồng.



Hy vọng cha mẹ hắn sẽ thích nàng ── Từ đáy lòng Trình Tịnh Tuyết chờ đợi.