Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 2 : Ám lộ mũi nhọn
Ngày đăng: 01:34 19/04/20
Vài ngày sau, Hoa Thiên Lang ở trong cung cho mở yến hội, chiêu đãi sứ thần các nước đến tiến cống cùng triều đình trọng thần.
Bên trong vang lên tiếng sáo trúc du dương , mọi người theo trình tự tiến vào điện, tục lệ hoàng gia phiền phức dài dòng, thật vất vả tất cả mọi người mới ngồi xuống, lại có thái giám ở bên trong đại điện tuyên đọc diễn văn do chính đương triều thiên tử viết, lưu loát truyền cảm mà đọc , đơn giản là vài câu từ công chính, cần chính yêu dân, nội dung tối nghĩa khó hiểu đòi mạng, người khác không nói, dù là ngồi ở trên long ỷ cao quý Thiên Lang quốc vương, nghe cũng buồn ngủ.
“Hoàng Thượng!” Một bên Lâm Hạo Dương thấy thế lấy tay lặng lẽ lay lay hắn:“ Ngươi tỉnh ngủ a !”
Hoa Thiên Lang giật mình, thanh tỉnh , thấy thái giám trong tay còn có một xấp xấp hạ văn chưa đọc, nhất thời cảm thấy chán nản, quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương mở miệng nói:“Người nào không có mắt lại an bài cái tiết mục này ?”
Lâm Hạo Dương nghe thế , cầm quả nho trên bàn ném vào miệng, trong giọng nói có chút trêu tức:“ Hoa gia tổ tiên nhà ngươi định quy củ.”
Hoa Thiên Lang nghẹn lời, xem bộ dáng Lâm Hạo Dương vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa , cảm thấy có chút buồn bực:“Ngươi không phiền sao ?”
“Không phiền a.” Lâm Hạo Dương tiếp tục ăn trái cây:“ Chỉ có ngươi mệt chết thôi”
Hoa Thiên Lang càng nghi hoặc:“Ngươi tối hôm qua bị ta ép buộc suốt một đêm không ngủ, như thế nào không mệt ?”
“Khụ khụ……” nuốt vào nguyên một trái nho , Lâm Hạo Dương bất mãn trừng mắt liếc nhìn Hoa Thiên Lang , lại nhìn đến miệng hắn đang cố nén một chút ý cười, vì thế cắn răng, căm giận không để ý đến hắn.
Biết người này tính tình như thế , Hoa Thiên Lang cũng không nóng , phóng ánh mắt xuống dưới , lại cảm thấy có chút không đúng,nhìn kĩ lại, liền vui vẻ, lay lay Lâm Hạo Dương:”Này, mau nhìn.”
“Cái gì ?” Lâm Hạo Dương còn đang buồn bực, nhìn thấy người này lại tự tìm vui vẻ, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Khúc nhạc kết thúc, Lãnh Tịch Chiếu đứng lên lắc đầu trở về , miệng than thở nói :“Trình độ loại này, thật sự là làm bẩn Thiên Lang quốc nhạc chúng ta !” Thanh âm tuy lớn không lớn, nhưng đủ để chung quanh vài người đều nghe rõ , bọn họ nhịn không được đều cười nhạo, người bên ngoài thấy hiếu kì, sau khi nghe ngóng, cũng hùa theo hắc hắc cười, các ca cơ đứng ở giữa sân khấu vô cùng xấu hổ, sứ thần kia hung hăng trừng mắt nhìn các nàng , muốn thay chính mình nói mấy câu , Hoa Thiên Lang đã mở miệng:“ Đại nhân, ca cơ vẫn là lưu cho Lăng Nam vương đi, hảo ý trẫm đã nhận !”
Nghe thấy thế ,một câu chưa nói kia đã nuốt trở về, người kia vẻ mặt phẫn hận ngồi trở lại chỗ ngồi .
Tây Đằng Lâm cũng nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ màu trắng lắc đầu cười khẽ —– nhìn không ra tiểu thần y này cũng có chút giảo hoạt , ngáng chân người ta tự nhiên tự nhiên , nếu không phải chính mình cũng tinh thông âm luật, sợ cũng bị y lừa luôn.
Thật vất vả đợi yến hội chấm dứt, tất cả mọi người thở ra một hơi, ban ngày tham dự đủ tục lệ khiến mọi người cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, chỉ hận không thể chạy nhanh về nhà nghỉ ngơi, Hoa Thiên Lang xoa xoa thắt lưng đau, ra lệnh cho mọi người cáo lui tán đi , sau đó nhanh nhảu đứng lên hoạt động một chút gân cốt, trong lúc vô ý lại thoáng nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu cùng Tây Đằng Lâm sóng vai mà đi , lại nhìn thấy hai người như có như không tựa hồ còn thật cao hứng……
“Tam vương tử, ngươi có chuyện gì sao?” Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái, ngửa đầu hỏi Tây Đằng Lâm.
“Ngươi tên Lãnh Tịch Chiếu, ta đây gọi ngươi Tịch Chiếu được không?” Tây Đằng Lâm mở miệng hỏi .
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu:“Đương nhiên, Hoàng Thượng bọn họ đều kêu ta như thế .”
“Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Tam vương tử .” Tây Đằng Lâm nhọn mi :“Nghe thật xa lạ .”
Tiểu ngốc tử nghe xong những lời này liền ở trong lòng hắc hắc cười, không muốn cùng mình xa lạ, thì là muốn gần gũi ư , vì thế ngẩng đầu ngốc hề hề cười :“Lâm Lâm ~”
“……” Tây Đằng Lâm khóe miệng giật giật , hi lý hồ đồ gật đầu đáp ứng:“Ừm……”